Thất vọng và chán nản, đấy là cảm xúc của Lăng Tiểu Ngư lúc này. Hắn cảm thấy bản thân mình quá ư vô dụng. Một trong số những lần hiếm hoi, hắn trách thượng thiên bất công.
Tại sao? Tại sao tư chất của hắn chỉ là trung phẩm linh căn mà không phải thiên phẩm, cực phẩm, hay thậm chí... dù hàng thượng phẩm thôi cũng được...
Trung phẩm linh căn.... Trung phẩm linh căn... Với tư chất bình phàm này, thật quá khó để hắn có thể hoàn thành tâm nguyện.
Không đơn giản chỉ là lời giao ước với Lăng Thanh Trúc. Nó còn nhiều hơn thế nữa...
Từ khi bái nhập tiên môn, trở thành đệ tử của Trúc Kiếm Phong, Lăng Tiểu Ngư hắn đã rất đỗi cần cù tu luyện. Những tổn thương trên da thịt, thậm chí gân cốt, tâm can, đau mấy Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chịu được. Bởi vì hắn tin vào tám chữ "Đạo hải vô nhai, cần lệ vi chu". Hắn tin chỉ cần mình cố gắng hết sức thì sẽ được đền đáp xứng đáng, sẽ có ngày mình thành tựu chân nhân, một thân đạo hạnh cao thâm...
Nhưng... dường như hắn đã quá lạc quan rồi.
Lăng Tiểu Ngư hắn mất ba năm đau khổ tu hành, tu vi bất quá cũng chỉ kéo từ trúc cơ trung kỳ lên trúc cơ hậu kỳ đại viên mãn, còn chưa đủ hai tiểu cảnh giới. Trong khi đó... Cũng ngần ấy thời gian, sư huynh Chu Đại Trù của hắn, dù không có đan dược hỗ trợ, không tu luyện bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, không cần phải chăm chỉ ngày đêm thì cảnh giới, nó vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048618/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.