Lo lắng?
Không. Cảm giác hẳn nghiêng về sợ hãi.
Dạ khẩn trương, Lăng Thanh Trúc chẳng nói nhiều, lập tức triền khai thần thức quét khắp bốn phương tám hướng với hy vọng tìm thấy tung tích Lăng Tiểu Ngư. Thế nhưng kết quả...
Nàng không thấy. Tĩnh Hương Đường, dãy phòng dành cho đệ tử chân truyền cư ngụ, khu vườn phía sau,..., tất cả đều không có bóng dáng Lăng Tiểu Ngư.
Cái này có ý nghĩa gì?
Mắt bất động, đôi môi mấp máy, Lăng Thanh Trúc khẽ giọng thều thào: "Không xong rồi...".
"Lão nhân gia, cái gì không xong?".
Liếc qua Chu Đại Trù - người mới hỏi, Lăng Thanh Trúc vốn đang trầm lặng lại đột nhiên quát to: "Thì thằng ngốc Tiểu Ngư Nhi chứ còn cái gì!".
"Lão nhân gia, Tiểu Ngư hắn...".
Chu Đại Trù nói tới đó thì đành bỏ dở, bởi người trước mặt hắn, nàng đã vùng dậy chạy đi mất rồi.
"Lão nhân gia, đợi con với!".
"Lão nhân gia...!!".
...
Những tếng kêu gọi phía sau của Chu Đại Trù, Lăng Thanh Trúc nghe được nhưng chẳng buồn hồi âm. Nàng làm gì còn tâm trạng để chú ý tới Chu Đại Trù. Lúc này, toàn bộ tâm tư của nàng đều đang đặt hết vào ba chữ "Lăng Tiểu Ngư" cả rồi.
Từ sáng giờ Lăng Thanh Trúc nàng vốn dĩ vẫn đinh ninh rằng đứa đệ tử này của mình đã sớm rời khỏi Phị Tinh Đới Nguyệt Động mà lui gót trở về, ai dè đâu...
Hắn còn chưa có trở về!
Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn đang tiếp tục tu luyện bên trong Phị Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048611/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.