"Tiểu Ngư cũng nhớ Yến cô cô lắm".
Một câu nói ngắn gọn, khẽ khàng nhưng lúc đến tai Lăng Ngọc Yến, nó lại khiến nàng ngưng thở, tim nàng ngưng đập...
Kinh ngạc hoà lẫn xúc động, nàng đứng dậy, chầm chậm xoay lưng...
"Yến cô cô, con về rồi".
Lăng Ngọc Yến nghe rõ nhưng không đáp, thay vì hồi đáp, nàng bỗng nhanh chân chạy tới dang tay ôm chặt lấy Lăng Tiểu Ngư với đôi mắt ươn ướt như chỉ chực chờ tuôn lệ.
...
"Tiểu Ngư, con về rồi...".
"Yến cô cô, con về rồi...".
Sau khoảnh khắc thân mật, Lăng Ngọc Yến rốt cuộc cũng lấy lại chút bình tĩnh. Nàng vỗ nhẹ lên lưng Lăng Tiểu Ngư hai cái, kế đấy thì từ từ tách ra khỏi hắn.
"Tiểu Ngư, để cô cô nhìn con".
Tiếp sau câu nói, Lăng Ngọc Yến cũng liền đưa tay chạm lên khuôn mặt bình phàm của thiếu niên đối diện, rồi nhận xét: "Tiểu Ngư, con hơi gầy".
"Yến cô cô, không phải đâu. Là tại con cao lên thêm đấy chứ".
"Xuy...".
Lăng Ngọc Yến cười khẽ, gật đầu: "Ừ, Tiểu Ngư của cô cô đã lớn rồi, còn cao hơn cả cô cô...".
"Nếu đại ca và đại tẩu có thể chứng kiến con trưởng thành như vầy, chắc họ sẽ vui lắm...".
Tới đó thì Lăng Ngọc Yến thôi không nói nữa, thần sắc chợt trở nên buồn bã.
Chừng cũng nhận ra, Lăng Tiểu Ngư chuyển hướng câu chuyện: "À phải rồi, con có mang quà cho cô cô này".
Nói rồi, từ bên trong túi trữ vật, hắn lần lượt lấy ra bốn chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048602/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.