Trời đêm sương lạnh, giữa chốn núi rừng, khung cảnh càng thêm hoang vu, tịch mịch.
Lúc này, tiếng suối chảy, tiếng gió đưa - những thanh âm vốn rất nhỏ bé - giờ cũng nghe rõ mồn một, có phần ghê rợn...
Cảm giác ớn lạnh, với cặp mắt ti hí láo liên, Chu Đại Trù hết ngó bên đông lại nhòm bên tây, hơi sợ hãi gọi: "Tiểu Ngư... Tiểu Ngư...".
Ngồi kế bên, trong tư thế gò bó khó quay, Lăng Tiểu Ngư ứng tiếng: "Sao vậy Đại Trù sư huynh?".
"Ta... ta thấy hơi lo".
Chu Đại Trù đảo thêm một vòng, tiếp tục nói: "Mặc dù nơi này rất gần chỗ chúng ta ở, nhưng suy cho cùng vẫn là chốn núi rừng... Đêm hôm khuya khoắt như vầy... Tiểu Ngư, có khi nào mấy con dã thú sẽ nhảy ra ăn thịt chúng ta không?".
"Chắc không có đâu. Trúc Kiếm Phong chúng ta là linh sơn thánh địa mà...".
"Thánh địa thì cũng là rừng núi... Hồi sáng ta và ngươi đã ăn trứng Ngọc Dương Điểu, biết đâu nó sẽ hiện hồn về rồi kêu gọi đồng bọn tới trả thù chúng ta".
"Trứng chưa nở, chưa tính là sinh mạng chân chính. Nó không thể biến thành oan hồn quỷ vật được".
"Ai bảo với ngươi thế?".
"Đệ đọc trong sách. Nó viết thế".
"Vậy à... Vậy Tiểu Ngư... ui...".
Chu Đại Trù mới định xoay người thì bỗng chợt biến sắc, hít hà một hơi. Phía dưới, cái mông nó lại vừa truyền tới cảm giác đau nhức.
"Đại Trù sư huynh, huynh đừng có động cái mông, sẽ đau lắm".
"Ta biết chứ. Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048589/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.