Mộng Kiều có lòng nhưng lại không đủ sức, chỉ đành đứng ngoài cuộc, làm một khán giả bất đắc dĩ nhìn Lăng Tiểu Ngư bị ân sư dắt mũi kéo đi.
Phải. Lăng Tiểu Ngư, nó đã thoả hiệp rồi. Tuy rằng nội tâm e sợ, rất không nguyện ý nhưng vì Yến cô cô của mình, nó rốt cuộc gật đầu chấp nhận, chịu để cho Lăng Thanh Trúc tùy nghi đánh đập.
Có được thắng lợi, Lăng Thanh Trúc dĩ nhiên là cảm thấy vui vẻ. Mặt mày thư thái, nàng ra vẻ đại nhân đại lượng, phẩy tay bảo với Lăng Tiểu Ngư hiện còn đang quỳ bên dưới: "Được rồi, tiểu tử ngươi đứng lên đi".
Nói đoạn, nàng quay sang Mộng Kiều, hỏi: "Mộng Kiều, Yến cô cô của tên tiểu tử ngu ngốc này còn cầm cự được bao lâu nữa?".
"Bẩm sư phụ, trước lúc hồi sơn môn đệ tử đã cho nàng ấy dùng qua linh thủy, trong dăm ba ngày bệnh tình hẳn sẽ không nặng thêm".
"Dăm ba ngày à...".
Lăng Thanh Trúc chẳng mất quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi; từ giới chỉ đeo trên tay, nàng xuất ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng ngà, trút hai viên đan dược, đưa qua: "Mộng Kiều, cầm lấy".
Tiếp nhận linh đan xong, Mộng Kiều thoáng quan sát, hơi nghi hoặc: "Sư phụ, đây là...?".
"Thuốc này trong lúc rỗi rãi ta tùy tiện luyện chế, chưa có đặt tên".
Vẫn cái giọng trẻ thơ, phong thái người lớn, Lăng Thanh Trúc nói tiếp: "Ừm, công dụng thì cũng không tệ lắm đâu. Ngươi đem cho Yến cô cô của tên tiểu tử này phục dụng, bảo đảm trong vòng một tháng dư sẽ vẫn bình an vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/100029/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.