Tuyển phi, bất luận nam nữ.
Tô Dự đột nhiên cảm giác hình như mình không phải xuyên việt đến cổ đại, mà là xuyên đến tương lai, xã hội này cũng quá cởi mở đi a!
Triệu thị nói luyên thuyên về chỗ tốt khi tham gia đại tuyển, nếu có thể được chọn, qua vài năm đi ra ít nhất có thể đạt được nhất đẳng tướng quân, mà dù cho tuyển không trúng, chỉ cần qua một cửa đầu liền có thể khiến Tông Chính Tư coi trọng, tước vị rất có khả năng sẽ rơi xuống trên đầu Tô Dự.
Tô Dự còn trong trạng thái khiếp sợ, đối với lời mẫu thân nói một câu cũng nghe không lọt, xác thực mà nói là căn bản nghe không hiểu, hắn đột nhiên phát hiện chính mình khuyết thiếu rất nhiều thường thức của thế giới này.
Không yên lòng cầm tấm danh thiếp rời hậu viện, Tô Dự ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhấc chân đi tới thư phòng.
Tô gia chưa bao giờ là dòng dõi thư hương gì đó, nhưng tốt xấu cũng là huân quý, thư phòng cho người ngoài xem thì vẫn phải có.
Đẩy ra cánh cửa lâu ngày phủ đầy bụi, đập vào mặt toàn là tro bụi, mèo nhỏ trong lòng bị sặc không ngừng hắt xì, Tô Dự vội vàng dùng tay áo phất phất, vỗ vỗ bụi dính trên cái đầu đầy lông, cầm lấy cái đánh lửa đốt sáng nến trong phòng.
Thư phòng không lớn, trên giá sách lưu trữ cũng có hạn, Tô Dự giơ nến tìm kiếm một lúc lâu, cũng không phát hiện cuốn nào có thể giúp hắn lý giải thường thức. Cổ đại cũng không có bách khoa toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-man-cung-duong/197588/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.