Trở về phòng, cục lông màu vàng đã nằm giữa giường ngủ thành hình chữ đại, cái đuôi mang theo một nhúm lông tơ màu trắng thường thường khua một chút, đánh dấu địa bàn. Con mèo này màu lông rất đặc biệt, bình thường mèo vàng trên thân đều sẽ có chút vằn vện, con này thì từ đầu đến chân thuần một màu vàng, chỉ có cái bụng và đuôi là màu trắng.
“Đêm nay còn chưa cho ngươi ăn gì mà, đây là ăn cái gì vậy?” Tô Dự chọt chọt cái bụng như cái trống nhỏ kia, rõ ràng là no căng mất rồi.
An Hoằng Triệt chậm rãi từ tốn trở mình, lười biếng duỗi eo, ngáp rồi ngồi dậy, lung lay cái đuôi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt Tô Dự một lúc lâu, lúc này mới miễn cưỡng nép vào trong giường một chút.
Tô Dự lập tức tiếp nhận bố thí của miêu đại gia, bò đến địa bàn mà mèo ta hi sinh rất lớn mới nhượng ra, thuận thế kéo chú mèo đang cuộn tròn liếm móng vuốt vào lòng, thở dài nói: “Tương Trấp Nhi, ngươi khẳng định đoán không được, Tô gia chúng ta bằng cách nào trở thành khai quốc công thần.”
An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nhàm chán liếm móng vuốt, việc này có cái gì mà phải đoán. Yên bình hai mươi bảy năm, tổ tiên chinh chiến ở Mang Châu, bị vây khốn, có người bán cá họ Tô hiến 3 xe cá tươi, thơm ngon dị thường, Thái Tổ tán thưởng, phong tước.
“Thì ra cũng không phải trung liệt......” Tô Dự đem mũi chôn trên đùi mèo, ỉu xìu hừ hừ.
An Hoằng Triệt cúi đầu lẳng lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-man-cung-duong/197582/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.