Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau
Người Đại An triều còn chưa phát hiện phương pháp chế biến vây cá, tự nhiên không biết thế gian còn có mỹ vị bậc này. Trong nháy mắt chung canh được mở ra, mùi thơm nức mũi đập vào mặt mà đến, Hoàng đế bệ hạ không khỏi trố mắt một chút. "Nếm thử đi, trước khi dùng bữa có thể uống ít súp vây cá." Tô Dự cười đưa cho Hoàng thượng một cái thìa nhỏ bằng ngọc. Chiếc thìa bạch ngọc mỏng manh khuấy một lát giữa vây cá trong suốt lóng lánh, múc lên một thìa, chậm rãi đến gần bên môi. Nước canh đậm sệt, vây cá xắt sợi mềm mại, trong đó còn có mùi thơm lừng của hải sâm, nấm hương, vài phối liệu loại ngon khác hỗn hợp cùng một chỗ, vì lửa nhỏ đun lâu mà phân không rõ lẫn nhau, tất cả hương vị trọn vẹn về một khối, biến thành mùi thơm không gì sánh kịp. An Hoằng Triệt nếm một ngụm, dừng một chút, liếc mắt nhìn Tô Dự, thứ này quả nhiên là bộ phận ăn ngon nhất trên người Doanh Ngư, nô tài ngốc cố ý giấu lại cho y ăn...... Quả nhiên là muốn đi...... "Ngon không?" Tô Dự cũng cầm thìa nhỏ, thò qua nếm một ngụm, bản thân cũng không khỏi sửng sốt một chút. Vốn tưởng rằng nguyên liệu vây cá Doanh Ngư và vây cá mập chênh lệch không xa, nhưng không ngờ, hương vị lại hoàn toàn bất đồng. Đời trước ăn mấy thứ vây cá kia, bản thân nó không có hương vị gì, toàn dựa vào phối liệu ngon, nhưng vây Doanh Ngư, lại có thể hấp thu vị của phối liệu, ăn vào hương thơm ngon miệng, hồi vị lâu dài. Hoàng đế bệ hạ không nói lời nào, cúi đầu ăn một ngụm tiếp một ngụm. Tô Dự nhìn Hoàng thượng ăn đến vui vẻ, cũng cao hứng theo, cầm lấy cua trên bàn bắt đầu lột vỏ. Công cụ ăn cua có đầy đủ, chùy bạc, móc câu bạc, thìa bạc...... Bất quá đối với đầu bếp mà nói, một cái chùy là đủ rồi. Tô Dự liền lấy một chiếc chùy bạc nhỏ, hai ba cái cạy vỏ cua ra, thủ pháp lưu loát tấn công tới gạch cua, móc phần không thể ăn ra, lại cạch cạch hai phát gõ vỡ càng cua, lấy ra thịt càng trắng như tuyết, dùng chân cua đẩy chân cua, thuận thuận lợi lợi rút thịt chân ra, ngay ngắn chỉnh tề đặt trong một cái đĩa nhỏ. Thịt cua hoàn hảo không tổn hao gì, hoàn toàn có thể lại hợp lại thành một con cua không có vỏ. Đang làm đến vui vẻ, một cái thìa bỗng nhiên đưa tới bên môi, Tô Dự định há miệng ngậm, lúc này mới sực phát hiện là thìa Hoàng thượng đưa qua, là một thìa đầy súp vây cá. Tô Dự sửng sốt nháy mắt mấy cái, miêu đại gia thế nhưng lại đem đồ ăn yêu thích chia cho người khác, chuyện lạ a! Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, "Trẫm ăn không hết." Canh cánh cá ăn rất ngon, xem bộ dáng ngốc nghếch thèm lại không nỡ ăn của Tô Dự, y liền ma xui quỷ khiến muốn đút cho hắn một thìa, làm xong lại thấy hối hận, y thật sự là quá sủng nô tài ngốc này mà, sẽ làm hắn được sủng mà kiêu mất thôi. Tô Dự nhìn nhìn cái chén ngọc trống trơn, đuôi mắt cong lên, đem canh còn lại trong chung ăn sạch sẽ, "Ân, ăn không hết cứ để ta ăn, Hoàng thượng đến ăn cua đi." Nói xong, đẩy cái đĩa nhỏ đầy thịt cua đến trước mặt Hoàng thượng. An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, cầm đũa bắt đầu ăn cua, bỏ đi, nô tài ngốc tốt như vậy, hư thì cứ hư đi, ai bảo y là một chủ nhân khoan dung cơ chứ, ngô, ăn ngon. Tô Dự lột cua lột tôm tốc độ rất nhanh, không chỉ có thể cung cấp iêu đại gia ăn, mà mình cũng đủ ăn. Tôm hương lạt thì nước sốt bám trên vỏ, nếu bóc vỏ liền mất đi hương vị, Tô Dự chỉ ngắt đầu tôm, đem cả con tôm đỏ tươi mang theo vỏ trực tiếp bõ vào trong bát Hoàng thượng, bản thân cũng thuận đường liếm ngón tay một chút, tiếp tục đi ngắt con khác. Uông công công đứng một bên, nhìn cách ăn không hề có chút lễ nghi gì đáng nói của Hiền phi nương nương, giật giật khóe miệng, chuẩn bị đi lên hỗ trợ. Hoàng đế bệ hạ hiếu kì nhìn nhìn ngón tay Tô Dự dính đầy sốt, lần trước ăn cua hấp nổi tiếng tại Tiên Mãn Đường, Tô Dự cũng liếm ngón tay như vậy, lúc ấy ở bên ngoài cố kỵ lễ nghi, y không làm cùng, nay trái phải không người, liền thò tay bắt lấy bàn tay Tô Dự vừa ngắt đầu tôm, ngậm lấy ngón tay đầy nước sốt kia. "Hoàng... Hoàng thượng......" Tô Dự cứng ngắc nhìn bộ dáng Hoàng thượng nghiêm túc mút đầu ngón tay hắn, nuốt nuốt nước miếng. Uông công công yên lặng đem câu "Để lão nô giúp lột tôm" nuốt xuống, vẫy lui cung nhân đứng hầu hai bên trái phải, bản thân thì lui vào chỗ tối. Hoàng đế bệ hạ chẹp chẹp miệng, hương vị trên ngón tay quả thật không tồi, tôm hương lạt hẳn là nên ăn bằng cách này, chỉ là miêu đại gia không muốn làm bẩn móng vuốt của mình, liền bảo Tô Dự ngắt đầu tôm xong trực tiếp đút đến miệng cho y luôn. Tô Dự tự nhiên là không có ý kiến, ngắt một lần hai con tôm, một đút cho Hoàng thượng, một tự ình ăn. Một bữa cơm này ăn vui vẻ vô cùng, vì thế, Hoàng đế bệ hạ ăn quá no rốt cuộc cảm thấy mĩ mãn, nằm trên nhuyễn điếm lười biếng không muốn động đậy. Tô Dự ngồi bên cạnh, chậm rãi xoa bụng cho y, "Hoàng thượng, xem tấu chương không?" "Đều phê xong rồi." Hoàng thượng được xoa thoải mái, liền nhích nhích qua bên cạnh Tô Dự. "Nhanh như vậy à." Tô Dự nháy mắt mấy cái, gần đây Hoàng thượng tựa hồ thanh nhàn hơn so với trước kia. "Lộ lão đầu thành thật, tự nhiên không có chuyện gì." An Hoằng Triệt nheo mắt, hai tay thon dài khoanh lại trước ngực. Từ lúc Lộ Quý phi bị trục xuất về nhà, Lộ gia mới tính là triệt để nhận rõ địa vị của mình, nói đến cùng bọn họ bất quá là biểu tượng do Thái Hậu lập ra, Thái Hậu nắm quyền sinh sát với bọn hắn, không có diệt cỏ tận gốc đã là không tệ rồi. Mà Lộ Thừa tướng lại càng phát hiện, đương kim Hoàng thượng cũng giống như tiên đế vậy, liếc mắt liền có thể nhìn thấu sự tình thị phi đúng sai, lừa gạt thế nào cũng không được, trải qua vài lần thử cũng liền thành thật hẳn. Lộ gia tuy rằng dã tâm bừng bừng, nhưng cũng không tính toán mưu đồ bí mật tạo phản, bất quá là muốn thành quyền thần bậc nhất mà thôi. Hoàng thượng là hôn quân, liền hiệp trợ Thiên tử thần phục chư hầu, Hoàng thượng là minh quân, liền thành thành thật thật làm việc. Trước kia rõ ràng là khi dễ Hoàng thượng tuổi nhỏ, tấu chương không quan trọng đều đưa cho y xem, nay Lộ Thừa tướng quyết định làm quyền thần cần cù, tự nhiên muốn lấy hết nhiệt tình ra công tác. Vì thế, Hoàng thượng liền nhàn hạ. Tô Dự sáng tỏ, cúi đầu nhìn nhìn miêu đại gia ngủ đến thoải mái vô cùng, nhịn không được cũng nằm xuống, câu được câu không xoa bụng cho y. Hoàng đế bệ hạ mở mắt ra, nhìn nhìn nô tài ngốc tự giác nằm xuống, nhếch môi cười, xoay người đem Tô Dự đặt ở dưới thân. "Ngô, Hoàng thượng?" Tô Dự đang ngẩn người hoảng sợ. Bạn đang "Hừ, biết ngÆ°Æ¡i muá»n mà , tháºt là , trẫm vá»n Äang tÃnh Äợi Äến khi Äi ngủ má»i nói......" Cùng lúc vá»i lầu bầu nhÆ° váºy, An Hoằng Triá»t bắt Äầu Äá»ng thủ cá»i áo Tô Dá»±. Ai, ai muá»n? Tô Dá»± không hiá»u ra sao. Nụ hôn ấm áp rÆ¡i trên cá», Tô Dá»± nhá»n không Äược run rẩy, có lẽ là nguyên nhân tâm lý, hắn cứ có cảm giác cái hôn dừng trên cá» của Hoà ng thượng mang theo nguy hiá»m trà mạng, phảng phất nhÆ° nghi thức của dã thú trÆ°á»c khi Än, là m ngÆ°á»i ta nhá»n không Äược run rẩy. "Ngô, Hoà ng thượng, cái kia... vừa cÆ¡m nÆ°á»c xong......" Tô Dá»± ý Äá» giãy dụa má»t chút, má»i vừa rá»i Hoà ng thượng không phải còn nói Än không tiêu sao, lúc nà y nhÆ° thế nà o lại có tinh thần nhÆ° thế chứ? "Äã ná»a canh giá» rá»i," An Hoằng Triá»t buông cá» Tô Dá»± ra, lại gần bên môi hắn, "Nhìn ngÆ°Æ¡i khẩn cấp nhÆ° váºy, trẫm Äã tÃnh thá»i gian cả rá»i." Uông công công cỠý nhắc nhá» qua, trong vòng ná»a canh giá» sau khi cÆ¡m nÆ°á»c xong không thá» sủng hạnh nô tà i ngá»c, y vẫn luôn nhìn Äá»ng há» nÆ°á»c nha! Tô Dá»± nghẹn má»t chút, con mắt nà o của Hoà ng thượng nhìn ra hắn khẩn cấp a? Ngón tay Hoà ng Äế bá» hạ tháºp phần linh hoạt, hai ba cái liá»n Äem Tô Dá»± lá»t sạch bong, mà Tô Dá»± bá» logic kỳ quái của Hoà ng thượng dắt Äi lòng vòng, rất nhanh liá»n vô lá»±c phản kháng. Tô Dá»± cảm giác Hoà ng thượng Äem hắn trá» thà nh món Än nà o Äó, theo thói quen của mèo, sẽ phải tá» má» liếm má»t lần. Äầu lưỡi mèo so vá»i thÆ°á»ng nhân có phần thô ráp di Äá»ng trên thân thá», kÃch khá»i từng tráºn nóng rá»±c khó nhá»n. Nhuyá»
n Äiếm mà u và ng sáng rá»ng rãi mà má»m mại, Tô Dá»± nằm ngá»a, ngá»c ngá»c nhìn dải tua rua từ Äá»nh phòng buông xuá»ng, dải tua rua nà y trá»±c tiếp ná»i vá»i xà ngang, bá»ng nhiên nghÄ© Äến, nếu có thá» treo túi vải nhung trên xà ngang, nhÆ° váºy liá»n có thá» biến thà nh má»t cái giá lá»n èo bò qua. An Hoằng Triá»t nhÃu nhÃu mà y, nô tà i ngá»c nà y, thế nhÆ°ng còn có tâm tÆ° ngẩn ngÆ°á»i! Bất mãn kéo hai chân thon dà i kia ra, thà nh công gá»i chú ý của Tô Dá»± vá», hÆ¡n nữa còn khiến hắn rá»t cuá»c không có cách nà o khác thất thần. Tô Dá»± cảm giác nhuyá»
n Äiếm nà y chÃnh là má»t cái chảo, bản thân là cá tÆ°Æ¡i Äặt bên trong, bá» lÄn qua lá»n lại nÆ°á»ng má»t lần rá»i lại má»t lần. Ngà y kế, Hoà ng thượng không và o triá»u. Tô Dá»± ngủ Äến lúc mặt trá»i lên cao, thá»i Äiá»m tá»nh lại, Äá»i diá»n là má»t Äôi mắt xinh Äẹp trong suá»t sáng ngá»i. "Khụ, Hoà ng thượng, nhÆ° thế nà o lại không và o triá»u?" Tô Dá»± Äá»i vá»i vá» hôn quân nà y Äã lÆ°á»i quản, hai ngà y ba bữa không lên triá»u, Ngá»± Sá» cÅ©ng không thèm can gián nữa. "Hôm nay nghá»." Hoà ng Äế bá» hạ xáp xáp qua bên Tô Dá»±, hÃt ngá»i thái dÆ°Æ¡ng hắn. Tô Dá»± bá» Äá»ng tác nhá» nà y là m tâm ngứa ngáy, nâng tay muá»n cá» Äá»nh Äầu Hoà ng thượng, chá» là vừa nhúc nhÃch, má»i má»t Äoạn xÆ°Æ¡ng cá»t trên thân thá» Äá»u bắt Äầu crá»p crá»p rung Äá»ng, tay má»i nhừ không nâng lên ná»i, Äà nh phải từ bá». An Hoằng Triá»t thấy bá» dáng hắn suy sụp cảm giác hình nhÆ° chÆ¡i rất vui, thò tay kéo hắn và o trong lòng, liếm liếm khóe mắt Äá» lên của hắn, "NgÆ°Æ¡i tá»i hôm qua khóc." "Khụ khụ......" Tô Dá»± bá» nÆ°á»c miếng sặc má»t chút, Äá» mặt nói, "Äó là phản ứng tá»± nhiên!" Lần trÆ°á»c là lần Äầu tiên là m, Hoà ng thượng cá» kỵ hắn bá» Äau, chá» là m má»t lần, tá»i hôm qua không biết là hÆ°ng phấn cái gì, thế nhÆ°ng ép buá»c Äến táºn sau ná»a Äêm, vá» sau hắn tháºt sá»± chá»u không ná»i, liá»n có chút mất mặt...... Hoà ng Äế bá» hạ nhìn Tô Dá»± bá» dáng thẹn thùng có chút Äắc ý, ôm hắn cá» Äến cá» Äi, "Doanh NgÆ° á» Äông Hải hôm nay sẽ ÄÆ°a Äến, ngÆ°Æ¡i Äi là m cá nhá» Äem vây cá vá» Äấy." "Ngô, Äược......" Tô Dá»± ngáp má»t cái, cùng miêu Äại gia vẫn Äang cao hứng cá» cá» má, bá»ng nhiên nhá» tá»i má»t sá»± kiá»n, "Há»ng, Thái Háºu muá»n ta hôm nay Äi há»c hiá»p lý lục cung." "Ngà y khác lại Äi." Hoà ng Äế bá» hạ không quan tâm khoát tay, kéo dải tua rua bên giÆ°á»ng má»t cái. Uông công công không chá»p mắt Äi Äến, trong tay còn cầm khay nÆ°á»c rá»a mặt. "ÄÆ°a Hoằng Ấp Äi bá»i mẫu háºu, thuáºn ÄÆ°á»ng nói má»t tiếng Tô Dá»± hôm nay không Äi." Hoà ng thượng cầm khÄn bỠấm áp lau mặt, thuáºn ÄÆ°á»ng cÅ©ng xoa xoa cho Tô Dá»±. Hôm qua, bá»i vì biến thà nh mèo, Chiêu vÆ°Æ¡ng Äiá»n hạ trong lúc nhất thá»i không thá» biến trá» vá», chá» có thá» á» nhá» tại Thiên Äiá»n Bắc Cá»±c Cung, Äến khi lại má» mắt ra, liá»n phát hiá»n mình Äang á» trong Äại Äiá»n Từ An Cung, bá» má»t Äôi tay hÆ¡i lạnh Äà o ra. Tác giả có lá»i muá»n nói: Tiá»u ká»ch trÆ°á»ng: Thái Háºu:[ trá»i lạnh không muá»n cầm Phượng Ấn ] Nói hiá»p lý lục cung cho tá»t Äâu? Miêu công: Nô tà i ngá»c má»t má»i, Äem Äá» Äá» ÄÆ°a Äi ứng phó má»t chút Thái Háºu:[ ÄÆ°a tay vuá»t vuá»t lông ] Ai gia liá»n tạm thá»i quản thêm má»t ngà y Äá» Äá»: QAQ
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau