Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau
Người ngoài Hoàng tộc không cho phép bước lên tầng hai An Quốc Tháp, nay Quốc sư cho phép hắn lên lầu, có thể nói là cực kỳ khó được, bỏ qua cơ hội này e là không còn nữa, vì thế thời điểm dưới thềm đá cung nữ áo tím ý bảo có thể đuổi theo, Tô Dự liền không chút do dự cùng lên lầu. Tầng hai cũng lớn cỡ tầng một, chỉ là đỉnh phòng không cao như vậy, chiều cao so với những căn phòng phổ thông cũng không khác mấy, thoạt nhìn có vẻ trống trải. Tám mặt vách tường đều là cửa sổ thông khí lớn, rất là sáng sủa. Không có lư hương tế đàn, giấy vàng kinh thư như trong tưởng tượng, nơi này thoạt nhìn tựa như cung thất bình thường, bày mấy thứ bàn ghế nhuyễn tháp xa hoa đại khí, mấy cây cột khổng lồ chống đỡ bát phương, mặt trên có khắc đường vân kỳ dị, tựa hồ là đồ đằng gì đó. Ở giữa đặt một chiếc bàn thấp, dùng gỗ tử đàn thượng hảo hạng làm thành, xung quanh còn bố trí mấy cái bồ đoàn mềm mại rộng rãi, vì ngày mùa hè nóng bức, trên bồ đoàn còn trải một tầng chiếu bạch ngọc. Quốc sư ngồi xuống một cái bồ đoàn, tư thái cũng không đoan chính như khi trên đại điện, nhưng mỹ nhân chung quy vẫn là mỹ nhân, mặc dù tùy ý ngồi xuống đất, nhưng vẫn cao quý thanh lãnh như trước, làm người khác không dám nhìn thẳng. Tô Dự đặt tôm hồ điệp lên chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn, may mắn mình dùng khay bạch ngọc, bằng không cũng không thể không biết xấu hổ để trên cái bàn này. “Ngồi đi.” Quốc sư nhìn thoáng qua bồ đoàn đối diện, ý bảo Tô Dự qua ngồi, lập tức cầm ra một bộ trà cụ. Trà cụ chính là dùng Dương chi ngọc loại tốt điêu mài mà thành, lóng lánh trong suốt, thật là tinh mỹ, chỉ là so với đôi tay cầm chén kia, lại muốn kém cỏi vài phần. Quốc sư màu da thực trắng, đại khái là vì nguyên nhân thường niên không thấy ánh mặt trời, đầu ngón tay trắng nõn thoạt nhìn cơ hồ là trong suốt, so với ngọc còn muốn đẹp hơn ba phần. Quốc sư ưu nhã như vậy tất nhiên sẽ tinh thông trà đạo, Tô Dự chờ mong nhìn Quốc sư, lường trước người này chắc chắn sẽ lấy ra cống trà thượng hảo hạng và nước suối băng Thiên Sơn, pha một bình trà cực kỳ ưu nhã, tiên khí bức người. “Ngươi uống trà gừng chứ?” Quốc sư đẩy một cái bình nhỏ đến trước mặt Tô Dự. “A?” Tô Dự theo bản năng tiếp lấy, mở nắp, một cỗ hương gừng ngọt thản nhiên phiêu tán. Quốc sư không để ý tới hắn, cầm một con tôm hồ điệp lên, ưu nhã cắn một ngụm, thấy Tô Dự còn sững sờ tại chỗ, liền hơi hơi nâng nâng cằm, ý bảo bên tay hắn chính là bếp lò pha trà. Tô Dự trái phải nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện lầu hai ngoài hai người bọn họ ra không có ai khác, nhận mệnh kéo bếp lò qua nấu trà gừng. Quả nhiên mỹ nhân pha trà cái gì chỉ là ảo tưởng, Quốc sư cao quý không có khả năng hầu hạ hắn uống trà. Chỉ là...... Dùng chén ngọc thượng hảo hạng uống trà gừng, thật có một loại cảm giác như dùng cốc thủy tinh chân dài uống Coca. “Thủy hải sản có tính hàn, tự nhiên nên uống trà gừng.” Quốc sư một tay chống trán, tựa hồ biết Tô Dự suy nghĩ cái gì, thản nhiên nhìn hắn, chậm rãi xa xăm ăn tôm hồ điệp. “Ngài nói phải.” Tô Dự hoảng sợ, thầm nghĩ Quốc sư chẳng lẽ biết thuật đọc tâm? Không dám nghĩ vớ vẩn nữa, thành thành thật thật nấu một bình trà gừng. “Thêm chút mật ong có thể loại bớt vị cay.” Quốc sư ăn con tôm hồ điệp thứ 2, đưa cho Tô Dự một bình mật ong nhỏ. “Quốc sư cũng nghiên cứu mỹ thực chi đạo?” Tô Dự tiếp nhận mật ong, lấy một thìa quấy trong trà, rót vào chén ngọc, cung kính đưa qua. Quốc sư đã ăn liền ba con tôm, một tay tiếp nhận chén ngọc, nhẹ nhấp một ngụm, độ ấm và độ ngọt đều vừa đúng, nâng tay uống một hơi cạn sạch, lại đưa chén trở về, đôi mắt đẹp nhẹ nâng, “Ngươi đã theo tùy Hoàng thượng, vậy gọi ta Hoàng thúc.” Tô Dự thức thời nhanh chóng rót đầy chiếc chén kia, “Vâng, Hoàng thúc.” “Ta sở ngộ cũng không phải mỹ thực chi đạo,” Thanh âm Quốc sư tựa hồ so với vừa rồi càng thêm lạnh lùng, vẻ mặt cũng nghiêm túc một chút, tạm dừng một lát, lại cười khẽ một tiếng, tự đùa cợt lại tự thở dài, “Bất quá cùng với sở học của ngươi có chút điểm chung.” Hả? Tô Dự trừng mắt nhìn, hắn chỉ là gần như tùy tiện hỏi, không ngờ Quốc sư lại nói ra những lời này. Quốc sư nghiên cứu khẳng định là sự tình liên quan đến vận mệnh quốc gia, huyền bí rồi lại huyền bí gì đó, như thế nào cùng chuyện hắn xào rau nấu cơm có điểm chung? “Tôm này tuy ngon, chỉ là hỏa hậu có chút quá.” Quốc sư ăn luôn một con tôm hồ điệp cuối cùng, tổng kết nói. “Ngài nói phải,” Tô Dự xấu hổ cười cười, thầm nghĩ hâm lại rồi chiên lại một lần, đương nhiên sẽ có chút quá, “Ngày mai chắc chắn sẽ nhớ rõ thời gian chiên ngắn đi chốc lát.” Lời này ý tứ, chính là ngày mai còn đến. Quốc sư như cười như không nhìn hắn một cái, “Hoàng thất Đại An, vô sự không lên An Quốc Tháp, nếu ngươi muốn ngày ngày đều đến, hẳn là có chuyện cần.” Nháy mắt bị xem thấu tâm tư, Tô Dự có chút xấu hổ, đối mặt vị Quốc sư đại nhân bí hiểm này, hắn quyết định thành thật, “Hoàng thúc minh giám, tiểu tử tiến đến quấy rầy, thứ nhất thật là vì quy củ, vả lại cũng là xuất phát từ một điểm tư tâm......” “Ngươi ngược lại là thành thật.” Quốc sư đại nhân hơi hơi nhếch môi cười, đôi mắt đẹp thanh lãnh lẳng lặng nhìn Tô Dự, lại không hỏi hắn có cái tư tâm gì. Tô Dự bị nhìn đến chột dạ, cầm chén lên uống một ngụm trà, vào miệng ôn nhuận ngọt lành, một chút cũng không có vị gừng cay độc. Chỉ là trời hè nắng mà uống trà gừng, đối với một thanh niên hỏa lực tràn đầy mà nói, thật không thể nào dễ chịu, chỉ chốc lát sau liền bắt đầu đổ mồ hôi, làm cho hắn càng thêm khẩn trương. Tại thời điểm Tô Dự không nhịn được chuẩn bị nhận sai cáo lui, Quốc sư đẩy khay bạch ngọc bên tay sang, “Ngày mai đổi khay thường là được, cái này rất nặng.” Đây là...... Đồng ý? Tô Dự sau khi trố mắt một lúc lâu, mới phản ứng lại, cao hứng phấn chấn nhận lời, đứng dậy cáo lui, vừa đi vừa tính toán ngày mai mang đồ ăn vặt gì đến đây. Tô Dự chân trước mới vừa đi, một con mèo lớn đen vàng giao nhau từ ngoài cửa sổ nhảy vào, đồng tình nhìn bóng dáng Tô Dự rời đi, lắc lắc cái đầu lông, “Chậc chậc chậc......” Quốc sư đại nhân liếc mắt nhìn đại miêu, không để ý hắn, trực tiếp đi đến trước nhuyễn tháp nằm xuống, ưu nhã ngáp một cái. “Lại ngủ, lại ngủ!” Mèo lớn nhảy lên nhuyễn tháp, dùng chân bấu bấu ống tay áo Quốc sư, “Thập Tam ca bảo ta tới hỏi ngươi, thần dụ lần trước ngươi nói đến cùng có ý tứ gì?” Quốc sư vươn ngón tay thon dài, đặt lên đầu mèo đang tranh cãi ầm ĩ bắn một cái, “Thiên cơ không thể tiết lộ.” “Ngao, Nhị Thập Nhất [thứ 21], ta lặp lại lần nữa, ta là huynh trưởng của ngươi đó, ngươi dám bắn đầu ta lần nữa thử xem!” Lông trên người Lăng vương điện hạ nhất thời nổ tung, nhảy lên ngực Quốc sư đại nhân giương nanh múa vuốt. Đôi mắt đẹp thanh lãnh hơi hơi nheo lại, đại miêu nói năng nhao nhao ồn ào nhất thời ngậm miệng, hơi hơi lui về phía sau một bước. Một đạo bạch quang chợt lóe, chú mèo lớn toàn thân tuyết trắng ra trảo như điện, một bàn chân đem Lăng vương điện hạ lật ngã xuống đất, trong đại điện nhất thời truyền ra tiếng mèo kêu thê lương: “Ngao, Thập Tam ca, cứu mạng --” Túc vương điện hạ vừa đi đến dưới An Quốc Tháp dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, do dự một lát, xoay người rời đi, quyết định ngày mai lại đến. “Hắn mang hộp đồ ăn đi?” Trong Bắc Cực Cung, Hoàng đế bệ hạ sắc mặt âm trầm nhìn Uông công công. “Hoàng thượng, Thái Hậu bảo nương nương đi thỉnh an Quốc sư, tính tình Quốc sư ngài không phải không biết, nương nương cũng thực khó xử.” Uông công công vẻ mặt đau khổ khuyên giải. “Hừ!” An Hoằng Triệt hừ lạnh một tiếng, đi An Quốc Tháp y không phản đối, thế nhưng hôm nay thái độ nô tài ngốc khiến y thực tức giận, còn dám vỗ ...... Hừ hừ hừ, hôm nay nhất định phải lập quy củ cho đồ ngốc kia. “Hoàng thượng, tối còn đi Dạ Tiêu cung ăn không?” Uông công công thử hỏi. “Không đi,” Hoàng đế bệ hạ nguy hiểm nheo mắt lại, “Chính vì trẫm quá sủng hắn, mới có thể khiến hắn được sủng mà kiêu.” Cung nữ bưng khay gỗ đen trước mắt sáng lên, Hiền phi chọc giận Hoàng thượng, phải nhanh chóng đem tin tức tốt này nói cho Quý phi nương nương. Uông công công thở dài, tiếp nhận khay gỗ đen đưa tới trước mặt An Hoằng Triệt, “Hoàng thượng, lật bài tử đi.” Bạn đang Hoà ng Äế bá» hạ nhÆ° trÆ°á»c không thèm nhìn nâng tay láºt má»t cái, láºp tức cầm má»t quyá»n tấu chÆ°Æ¡ng bắt Äầu xem. âHoà ng thượng, ngà i không Äi sao?â Uông công công nhìn nhìn má»c bà i bóng loáng trong tay kia. âÄã nói không Äi,â Hoà ng thượng nhÃu mi nhìn vá» phÃa Uông công công dong dà i, âTrẫm không thá» sủng hắn nhÆ° váºy, bảo hắn chÃnh mình lại Äây thá» tẩm, bữa tá»i cÅ©ng ÄÆ°a lại Äây luôn.â â......â Uông công công xoa xoa ngá»±c sinh Äau, yên lặng Äem má»c bà i Äặt trá» vá», xoay ngÆ°á»i nói vá»i tiá»u thái giám, âÄi Dạ Tiêu Cung truyá»n lá»i Äi.â Tin tức trong cung truyá»n rất nhanh. Hiá»n phi chá»c giáºn Hoà ng thượng ...... Hoà ng thượng hạ chá» không Äi Dạ Tiêu Cung ...... Hoà ng thượng triá»u Hiá»n phi Äến Bắc Cá»±c Cung thá» tẩm ...... Nhóm phi tần dá»±ng lá» tai nghe ngóng tin tức, thiếu chút nữa xé nát tấm khÄn trong tay. Tô Dá»± tiến Äến Bắc Cá»±c Cung thá» tẩm, vẫn còn Äắm chìm trong ná»i hÆ°ng phấn Quá»c sÆ° Äá»ng ý cho hắn thá»nh an má»i ngà y, âQuá»c sÆ° bảo thần gá»i ngÆ°á»i là âHoà ng thúcâ Äấy.â Hoà ng Äế bá» hạ hừ lạnh má»t tiếng. âQuá»c sÆ° giá»ng nhÆ° cái gì cÅ©ng biết, còn nói Äạo ngÆ°á»i nghiên cứu tÆ°Æ¡ng thông vá»i viá»c ta nấu Än, Hoà ng thượng, ngà i nói...... Ngô......â Tô Dá»± mãi lải nhải, không chú ý tá»i sắc mặt Hoà ng thượng ngà y cà ng âm trầm, Äang nói Äến vô cùng hÆ°ng phấn, Äá»t nhiên bá» kéo áo, lôi qua. âNô tà i ngá»c, ngáºm miá»ng cho trẫm!â Lá»a giáºn trong mắt Hoà ng Äế bá» hạ Äã sắp hóa thà nh thá»±c chất. Giá» phút nà y hai ngÆ°á»i Äá»u á» trên long sà ng, Äá»ng tác Hoà ng thượng nắm áo hắn quá mức thô bạo, láºp tức kéo ngã Tô Dá»±, còn giáºt ra mấy nút cà i áo, lá» ra má»t mảnh lá»ng ngá»±c trắng nõn. Tô Dá»± hoảng sợ, không biết là m sao nhìn Hoà ng Äế Äá»t nhiên ná»i giáºn. âTrẫm hôm nay nhất Äá»nh phải láºp quy củ cho ngÆ°Æ¡i,â An Hoằng Triá»t nghiêng ngÆ°á»i, Äặt Tô Dá»± á» giữa hai chân, âKhông thá» lại Äá» ngÆ°Æ¡i tiếp tục vô pháp vô thiên nhÆ° váºy.â âVô pháp vô thiên?â Tô Dá»± má» to hai mắt, hắn Äã là m gì a? âHừ, tá»± mình ngẫm lại xem, ngÆ°Æ¡i Äá»i vá»i mèo của trẫm là m cái gì?â Nhìn biá»u tình Tô Dá»± kinh hoảng thất thá», Hoà ng Äế bá» hạ rất là Äắc ý, nô tà i ngá»c nà y rá»t cuá»c cÅ©ng biết kinh hoảng, tuy rằng Äem chÃnh mình nói thà nh mèo của mình nghe và o tai có chút ngu ngá»c...... âTÆ°Æ¡ng Trấp Nhi?â Tô Dá»± ngẩn ngÆ°á»i, chuyá»n nà y liên quan gì tá»i TÆ°Æ¡ng Trấp Nhi? âKhông cho gá»i cái tên ngu ngá»c nà y!â Hoà ng Äế bá» hạ nguyên bản cao hứng mặt nhất thá»i âm trầm xuá»ng, nâng tay lên, má»t bà n tay chụp lên mông Tô Dá»±.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau