Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau
Trong Ngự Hoa Viên, hương hoa tứ phía. Giữa hè hoa nở cũng không nhiều, dù hoàng cung có người làm vườn vất vả cần cù lúc nào cũng chăm sóc kỹ lưỡng, cũng tuyệt không có cảnh như mùa xuân trăm hoa đua nở, hơn nữa trời nắng to, rất nhiều hoa vừa nở một lát đã héo úa. Vì tạo thành yến tiệc ngắm hoa, Lộ Quý phi đã lệnh cho làm vườn lâm thời bày ra rất nhiều bồn hoa, làm thành bộ dáng sắc màu rực rỡ. Mùi hoa ngọt ngào đưa tới rất nhiều ong mật và bươm bướm, Tô Dự xuống xe liền nhìn thấy một đám ong bướm bộ dáng quần ma loạn vũ [tập trung đông đảo], nhanh chóng ấn cái đầu lông thò ra từ vạt áo xuống, miễn èo nhìn thấy bướm lại chạy ra đuổi bắt. Hoàng thượng bị ấn xuống thập phần bất mãn, tay Tô Dự vừa dời đi lập tức lại chui ra. Lộ Quý phi ngồi trong lương đình ở giữa hoa viên, một thân quần áo đỏ rực dát đầy vàng ngọc, đầu cài trâm vàng khắc song phượng hàm châu, tai mang ngọc trai đông châu minh nguyệt, trang dung tinh xảo, tráng lệ. Đức phi và Thục phi ngồi bên người nàng, nhóm Chiêu nghi ngồi ở bên ngoài, Tài tử thì đứng hai bên trái phải, ai nấy sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, như lâm đại địch, tuyệt không giống bộ dáng ngắm hoa chút nào. “Bất quá là một tên bán cá, đáng cho các ngươi căng thẳng vậy sao?” Lộ Quý phi lạnh lùng xí một tiếng, “Lát nữa đều thông minh chút cho Bản cung......” “Hiền phi nương nương giá lâm --” Thái giám canh giữ ở nguyệt lượng môn thấy Tô Dự xuống xe, liền lập tức to họng thông báo, đánh gãy phát biểu của Lộ Quý phi. Mọi người nghe vậy, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lần lượt nhìn về phía nguyệt lượng môn, hít sâu một hơi, chuẩn bị tốt lý do thăm hỏi. Một hơi hao hết, không có ai xuất hiện...... Bán cá không phải hẳn là sẽ bước đi như bay sao? Đi sao mà chậm như vậy? “Hiền phi đêm qua vừa được thánh sủng, có lẽ thân mình không tốt.” Thục phi dùng tấm khăn chạm chạm má, che khóe miệng nhịn không được trễ xuống. Ngón tay Lộ Quý phi cầm chén trà nháy mắt xiết chặt, phi tần còn lại sắc mặt cũng càng thêm khó coi, Hiền phi này tất nhiên là cố ý, nguyên bản chuẩn bị tốt ra oai phủ đầu với hắn, ngược lại khiến hắn nhanh chân đến trước. “Tương Trấp Nhi, đừng phá nữa!” Ngoài cửa Tô Dự đang cùng mèo trong lòng nói điều kiện, lo lắng bướm trong vườn ngày càng nhiều, hắn định đặt cục lông vào trong ngực ngủ một lát, kẹt nỗi mèo này đã ngủ quá giờ Ngọ rồi, một điểm cũng không có ý tứ ngủ tiếp. Đám lông trên đầu bị Tô Dự vò rối loạn, miêu bệ hạ thập phần bất mãn, trảo tà áo Tô Dự trèo lên, tại phần tóc được chải ngay ngắn chỉnh tề trên trán Tô Dự cào một móng vuốt. “Ai u!” Tiểu Thuận sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng tiến lên sửa lại kiểu tóc cho Tô Dự, đây là sắp gặp Quý phi đó, y quan không chỉnh sẽ làm người ta chê cười a. Tô Dự bất đắc dĩ đem mèo trên vai ôm xuống, vuốt vuốt lông trấn an, “Được được, ngươi không muốn ngủ thì thôi, nhưng lát nữa đừng chạy loạn a.” An Hoằng Triệt trừng mắt nhìn hắn một cái, xem trẫm là con nít ba tuổi sao? Nhìn ra miêu đại gia mất hứng, Tô Dự cười cười, trên cái đầu lông rối cao ngạo kia hôn một cái, “Ngươi cũng làm rối đầu của ta rồi, hai ta huề nhau, đừng nóng giận, chốc nữa cho ngươi thứ tốt.” Đáng ghét, khốn kiếp! Hoàng đế bệ hạ cứng ngắc, mím chặt lỗ tai nhìn nhìn bốn phía, đang giữa ban ngày, thế nhưng trước mặt mọi người a dua, thật sự là không biết xấu hổ! Thấy cục lông trong tay thành thật, Tô Dự vừa lòng ôm nó, lúc này mới nhấc chân đi vào bên trong. Vòng qua hòn giả sơn, tình hình khu vườn nháy mắt xuất hiện ở trước mắt, quần áo sắc thái rực rỡ, trang sức năm màu mười vẻ, chói lọi như đao, làm Tô Dự xém nữa đứng không vững. “Hiền phi thật sự là phô trương quá lớn, khiến chúng ta đợi thật lâu a.” Lộ Quý phi khẩy móng tay thật dài, trong lời nói đều là bất mãn. Tô Dự là Phi, hắn đến đây, phi tần phẩm vị thấp hơn phải đứng dậy hành lễ với hắn, đồng thời hắn cũng cần hành lễ với Quý phi. Nhưng Lộ Quý phi đổ ập xuống liền quở trách hắn, không tiếp lời tự nhiên không đúng, nhưng nói tiếp thì không thể hành lễ, cũng sẽ là sai lầm cho người khác lấy ra đàm tiếu. Trường hợp nhất thời có chút xấu hổ, gió nhẹ phất qua, từng trận hương khí son phấn phiêu tán, điều này làm ũi miêu hoàng đế bệ hạ thực không thoải mái, lập tức từ trong lòng Tô Dự giãy dụa nhảy xuống, hai ba bước vọt tới bàn đá trong lương đình. “A --” Thục phi hoảng sợ, lập tức the thé rít lên. Hoàng thượng đang lấy móng vuốt dính nước trà rửa mũi, bị tiếng thét chói tai này dọa, nhất thời đánh nghiêng chén trà, làm ướt góc váy hoa lệ của Lộ Quý phi. Tô Dự nhanh chóng chạy đến, “Mèo nhỏ không hiểu chuyện, mong nương nương tha tội.” Lộ Quý phi sắc mặt xanh mét, Đức phi một bên ngược lại nhận ra con mèo này, “Đây không phải mèo của Hoàng thượng sao?” “Hiền phi, ngươi thật to gan, dám một mình ôm thánh miêu đi!” Lộ Quý phi gạt cung nữ đang luống cuống tay chân giúp nàng lau nước ra, lạnh giọng chất vấn. Mèo này thập phần quý giá, bình thường các nàng cũng chỉ ở xa xa thấy qua vài lần, trừ Thái Hậu và Quốc sư, ai cũng không thể đụng vào một chút, năm trước có cung nữ bởi vì muốn bắt con mèo này mà bị Thái Hậu đánh chết. “Hoàng thượng sau giờ ngọ bận rộn, Uông công công cố ý nhờ ta chiếu cố trong chốc lát.” Tô Dự thấy mọi người biết Tương Trấp Nhi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ các nàng không biết nặng nhẹ xúc phạm tới mèo nhỏ thì hỏng bét. “Ngươi nói cái gì?” Lộ Quý phi không khỏi mở to hai mắt, phi tần ở trong cung đợi vài năm trong lòng nhất thời ghen tị không thôi, Hoàng thượng thế nhưng đem mèo yêu giao cho Tô Dự, đủ thấy đối với Tô Dự sủng ái đến cái tình trạng gì. Nhóm Tài tử mới tấn chức nhìn con mèo này càng là ngũ vị tạp trần, chính con mèo này quyết định nay Tô Dự ngồi, các nàng đứng. Hoàng đế bệ hạ dùng móng vuốt ướt sũng sờ sờ mũi, lại cọ cọ lên quần áo Tô Dự một trận, lúc này mới thấy ổn chút. Bất mãn nhìn chung quanh một vòng, mắt thấy vài nữ nhân đều trát son phấn thật dày, nói vài câu đều có thể rớt xuống hai cân bột, không khỏi tức giận lên, thoa nhiều phấn như vậy là muốn giết vua sao? Chung quanh bàn đá có bốn chỗ ngồi, một chỗ cuối cùng tự nhiên là lưu cho Phi vị Tô Dự, Tô Dự ôm mèo thản nhiên ngồi xuống, xả tay áo lau lau móng vuốt cho tiểu miêu. “Hiền phi nương nương ngược lại rất có duyên với mắt mèo.” Trần Chiêu nghi như cười như không nói, cũng không biết là khen hay châm chọc. “Mèo thích mùi cá, điểm ấy chúng ta sao có thể sánh bằng được.” Thục phi lấy khăn che miệng cười nói. “Cũng không phải nha, nghe nói Hiền phi nương nương trước kia là bán cá ......” Tô Dự tự nhiên nghe ra châm chọc khiêu khích trong đó, chỉ là làm một đại lão gia, không nên cùng một đám nữ hài tử so đo, liền làm bộ không nghe thấy. An Hoằng Triệt hơi hơi nheo mắt, thật sự là ồn chết! Phát hiện miêu đại gia trong lòng có điềm báo tức giận, Tô Dự nhanh chóng từ trong tay áo cầm ra một miếng cua bột. Bạn đang âHôm nay là tá»i ngắm hoa, không phải Äá» nói mấy thứ nà y,â Lá» Quý phi thấy Tô Dá»± không tiếp chiêu, âm thầm cắn rÄng, âHiá»n phi vừa tiến cung, rất nhiá»u quy củ cÅ©ng không hiá»u, Bản cung không thiếu Äược muá»n Äá» Äiá»m má»t hai......â HÆ°Æ¡ng vá» thá»t cua xua tan mùi son phấn quanh mÅ©i, mèo nhá» theo bản nÄng há miá»ng cắn váºt ÄÆ°a tá»i bên miá»ng, hÆ°Æ¡ng vá» tÆ°Æ¡i má»i nhất thá»i trà n ngáºp cả ngÆ°á»i. Hoà ng Äế bá» hạ tâm tình tá»t lên không Ãt, ngáºm cua bá»t trong miá»ng liếc Tô Dá»±, lấy lòng trẫm nhÆ° váºy, là muá»n trẫm giúp ngÆ°Æ¡i giải quyết phiá»n toái nà y sao? TrÆ°á»c Äó Tô Dá»± Äùa dai Äem miếng cua là m thà nh hình cục xÆ°Æ¡ng, giá» mèo nhá» be bé Än má»t khúc âXÆ°Æ¡ngâ, là m ra má»t bá» biá»u tìnhâTa Äây má»i không hiếm lạâ, thấy thế nà o cÅ©ng buá»n cÆ°á»i muá»n chết, Tô Dá»± không nÃn Äược, phá»c xuy má»t tiếng cÆ°á»i ra. Lá» Quý phi mặt triá»t Äá» Äen. Má»t há»i yến há»i ngắm hoa tan rã trong không vui, lần Äầu giao phong, nhóm phi tần thay nhau cho rằng Hiá»n phi tháºp phần khó Äá»i phó, mà chuyên tâm dá» mèo Tô Dá»±, thì chẳng hiá»u ra sao lại lấy Äược thắng lợi. Tá»i, Uông công công sá»m phái ngÆ°á»i thông tri, nói Hoà ng thượng Äêm nay muá»n tá»i Dạ Tiêu Cung dùng bữa, còn cỠý ÄÆ°a tá»i má»t bao á»t, dÄ© nhiên nhắn Tô Dá»± là m cá chÆ°ng. Tô Dá»± bÆ°ng á»t giáºt giáºt khóe miá»ng, chÆ°a từng nghe nói Hoà ng thượng lâm hạnh háºu cung còn gá»i thêm món Än? Hắn vẫn cho rằng cái Uông công công gá»i là âHoà ng thượng thÃch Än thức Än phi tần tá»± tay là mâ, là chẳng hạn nhÆ° âCanh ngân nhÄ© hạt senâ, mấy món cao tầng Äại khà Äại loại thế...... Thức Än của phi tần má»i tháng Äá»u Äược phân chia, muá»n Än gì Äó ngoà i phần Äược phân sẽ khấu trừ và o tiá»n hà ng tháng. Tô Dá»± há»i DÆ°Æ¡ng công công, hắn má»i tháng có Æ°á»c chừng tám mÆ°Æ¡i hai lượng, Än hai con cá trắm cá» cÅ©ng không viá»c gì, chá» là má»i ông chủ Än cÆ¡m mà tá»± mình phải ra tiá»n túi, nói sao lòng vẫn có chút Äau. Thá»i Äiá»m Hoà ng Äế bá» hạ Äi và o Dạ Tiêu Cung, nghe nói Tô Dá»± còn báºn viá»c tại phòng bếp, liá»n nâng tay ngÄn thông bẩm, Äi thẳng Äến phòng bếp tìm hắn. Trong phòng bếp Äèn Äuá»c sáng trÆ°ng, bếp Äá»t Äến báºp bùng rung Äá»ng. Hoà ng Äế bá» hạ khoanh tay Äứng á» trÆ°á»c cá»a, nhìn Tô Dá»± dÆ°á»i sÆ°Æ¡ng khói lượn lá» trong phòng bếp báºn rá»n Äến báºn rá»n Äi, cảm giác ấm áp Äá»t nhiên lại trà n lên. Lần trÆ°á»c cÅ©ng là trong tình cảnh nà y, má»t tiếng âChúng ta vá» nhà Äiâ kia, khiến y sinh ra ý tÆ°á»ng Äem tên ngá»c nà y vÄ©nh viá»
n buá»c bên ngÆ°á»i, cứ nhÆ° váºy cuá»n hắn và o, chá» cho phép hắn nấu cÆ¡m á»t mình mình. âTham kiến Hoà ng thượng!â Cung nữ giúp viá»c bếp núc nhanh chóng phát hiá»n Hoà ng thượng Äứng trÆ°á»c cá»a, cuá»ng quÃt quỳ xuá»ng hà nh lá»
. Tô Dá»± Äang Äầu Äầy má» hôi Äảo chảo dầu, chuẩn bá» bá» cá và o trong Äó, bá» dá»a Äá»t ngá»t nhÆ° váºy, tay vừa trượt, chiếc chảo thiếc nặng trá»ch liá»n nghiêng qua, ná»a chảo dầu nóng mắt thấy sẽ tạt lên ngÆ°á»i hắn. âTránh ra!â Thanh âm dá»
nghe nhÆ° suá»i nÆ°á»c mát Äá»t nhiên xuất hiá»n bên tai, Tô Dá»± thấy hoa mắt, cái chảo nóng bá»ng bay ra ngoà i, mà hắn Äã bá» ngÆ°á»i nắm áo kéo vá»t Äến má»t bên. Tô Dá»± không biết cái chảo thiếc kia bay nhÆ° thế nà o, hắn chá» biết là Hoà ng thượng còn Äang nắm áo hắn, giá»ng nhÆ° xách gà con mang hắn theo. âTháºt sá»± là ngá»c chết!â Hoà ng Äế bá» hạ thá»±c tức giáºn, nếu không phải y á» Äây, vừa rá»i nô tà i ngá»c nà y liá»n biến thà nh cá chiên! Tô Dá»± vô tá»i trừng mắt nhìn, nếu không phải Hoà ng thượng ngÆ°Æ¡i lặng yên không má»t tiếng Äá»ng chạy tá»i dá»a ngÆ°á»i, hắn cÅ©ng sẽ không láºt thuyá»n trong mÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy, bất quá lá»i nà y hắn cÅ©ng không Äủ can Äảm nói ra. âHừ!â Thấy Tô Dá»± không nói lá»i nà o, An Hoằng Triá»t hừ lạnh má»t tiếng buông hắn ra, âLà m Äá» Än cho xong, Äừng tÆ°á»ng rằng nhìn trẫm nhÆ° váºy, trẫm sẽ thÆ°Æ¡ng tiếc ngÆ°Æ¡i.â A? Tô Dá»± ngẩn ngÆ°á»i, trá»m liếc mắt nhìn thần tình Hoà ng thượng. âThất thần là m cái gì!â An Hoằng Triá»t bá» Tô Dá»± nhìn có chút không Äược tá»± nhiên, môi má»ng mÃm thà nh má»t ÄÆ°á»ng, tá»±a há» cà ng tức giáºn, âTrẫm không Äến nÆ¡i nà y Äá» nhìn ngÆ°Æ¡i, cÆ¡m lúc nà o má»i có thá» Än, là m mau chút!â Tác giả có lá»i muá»n nói: Tiá»u ká»ch trÆ°á»ng: [ ChÆ°Æ¡ng: Hoà ng cung trà n ngáºp nguy hiá»m ] Phi tần giáp: Hoà ng thượng, thần thiếp là m canh ngân nhÄ© hạt sen Miêu công: Ngá»t nhÆ° váºy, muá»n Äá»c chết trẫm sao? Phi tần ất: Hoà ng thượng, Äây là hÆ°Æ¡ng liá»u Tây Vá»±c tiến cá»ng Miêu công: Hắt xì, hắt xì...... Phi tần bÃnh: Hoà ng thượng, Äây là váºt cÆ°ng thần thiếp nuôi [ Váºt cÆ°ng: Gâu gâu gâu ] Miêu công:âï¹â Mau tránh ra ! ! ! Tiá»u NgÆ°: Háºu cung có nguy hiá»m, nạp phi cần cẩn tháºn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau