Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau
Lăng vương thấy Tô Dự chọn cái máng cỏ kia, rất là sửng sốt, thứ đó là hắn từ trong tay người phiên bang ngẫu nhiên đoạt được, vẫn cho rằng là một loại dược liệu, định lấy đi cho Thái Y viện nghiên cứu, “Tô Dự, ngươi chọn đó là cái gì?” Người còn lại đều trình bày hoàn tất hết rồi, nào là rộng lớn mạnh mẽ, ưu quốc ưu dân, Tô Dự lại vẫn cúi đầu, thẳng đến khi bị điểm danh mới hồi phục tinh thần lại. Thứ này chung quy về sau hắn muốn lấy ra đi bán, tự nhiên không thể nói dối, hơn nữa hắn đối với những điều kiêng kị của triều đại này biết rất ít, không chừng nói ra liền thành sai lầm, ấp a ấp úng nửa ngày, Tô Dự chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Khởi bẩm Vương gia, đây là một loại nguyên liệu nấu ăn.” “Nguyên liệu nấu ăn?” Lăng vương bốc lên một trái ớt, đem đến gần mũi ngửi ngửi, mùi cay nồng lập tức bốc lên, nhịn không được hắt xì, “Ngươi làm sao mà biết được?” Thứ này là hắn lần đầu gặp, Tô Dự như thế nào lại biết, Thập Thất vương gia hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn về phía Tô Dự tràn đầy dò xét. Tô Dự trong lòng lộp bộp một cái, chẳng lẽ thứ này còn có liên lụy gì sao, nếu là có liên quan đến cơ mật quốc gia, vậy hắn liền chết oan rồi. “Hồi Vương gia, trong nhà thảo dân có bản thực đơn tổ truyền, bên trong nhắc tới thứ này, vật ấy tên là ớt, chính là một loại gia vị, có thể làm ra mỹ vị cực kỳ hiếm có.” Lựa câu lựa chữ chậm rãi đáp, biên soạn lời nói dối cần phải có thời gian tự hỏi, huống chi đối tượng lừa dối còn là Thân vương điện hạ quyền cao chức trọng. “Đúng không?” Lăng vương trước mắt sáng lên, quay đầu cùng Thập Tam ca liếc nhau, hôm qua bọn họ đã lưu ý gia thế Tô Dự, biết được hắn là hậu nhân Tô gia, món ăn Tô gia đã thất truyền mấy đời, “Ngươi nói một chút xem thứ này có thể làm món ăn gì, nếu quả thật dùng tốt, bổn vương sẽ tìm thêm một ít.” Tô Dự trong lòng vừa động, ngẩng đầu nhìn Lăng vương điện hạ đang hiếu kì không thôi, hoàn cảnh địa lý của thời không này cùng thường thức của hắn bất đồng, hắn cũng không thể xác định ớt ở kinh thành có thể trồng sống được không, nếu là không thể sống, có lẽ có thể thông qua Chiêu vương và hoàng thúc của gã hợp tác, nhớ đến đây, Tô Dự liền lấy ra tư thế đàm phán thương trường, giới thiệu chi tiết các món ăn liên quan tới ớt: “Thứ này có thể khu hàn trừ thấp, dùng để điều phối nguyên liệu có tính hàn, đặc biệt là cá tôm cua linh tinh thì cực kỳ mỹ vị, có thể làm cua hương lạt, tôm hương lạt, cá chưng cách thủy, tôm hùm cay, cá nướng cay......” Nói đến món cay Tứ Xuyên, Tô Dự liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, Lăng vương nghe đến mắt đều thẳng ra, một bên văn thư múa bút thành văn, một chữ không bỏ sót toàn bộ viết xuống. Đợi Tô Dự nói xong, tỷ thí chung tuyển cũng liền kết thúc, nội thị đem vật chọn lựa cùng mảnh vải ghi lại đệ trình lên Quốc sư, mà bọn họ cũng có hân hạnh đi An Quốc Tháp chờ Quốc sư bình luận. An Quốc Tháp, cao ngất trong mây, tầng thứ nhất cao gần ba trượng. Thân tháp do một loại đá màu đen thập phần trân quý xây thành, dưới ánh mặt trời ẩn ẩn phiếm lên những điểm sáng vàng kim. Đại môn to lớn rộng mở, có thị nữ thân mặc quần áo màu nhạt hướng mọi người hành lễ, dẫn mọi người tiến vào đại điện tầng thứ nhất. Đại điện cũng không phải trang nghiêm túc mục như mọi người suy nghĩ, nơi này thậm chí là thập phần xinh đẹp. Các cây trụ thẳng tắp chống đỡ khung đỉnh, trên đỉnh vẽ tinh đồ [bản đồ sao] phức tạp, trong điện treo một tầng lại một tầng sa mỏng trắng tuyết, khiến cho nơi này thoạt nhìn tựa như tiên cảnh. Thềm đá đi lên đỉnh tháp cũng đồng dạng dùng loại đá màu đen trải thành, xoay tròn mà lên, ngược lại là cùng cái thang lầu gỗ ở Tiên Mãn Đường không gặp mà hợp. Người ngoài Hoàng tộc không được đặt chân lên đại điện tầng một An Quốc Tháp, nguyên bản bọn họ có thể mang đồ vật đến trên tháp cho Quốc sư, nhưng cố tình sao mà thế tử Lỗ quốc công lại chọn Thanh Thông Mã, con vật lớn như vậy tự nhiên không thể lây dính tầng cao của An Quốc Tháp thần thánh, nên mọi người chỉ có thể ở trong đại điện im lặng chờ đợi. “Đinh linh linh......” Một trận tiếng chuông thanh thúy xa xăm từ bên trên bậc thềm đá xoay quanh truyền đến, thanh âm kia phảng phất rất gần, tựa như bên tai thân mật nỉ non; Lại phảng phất rất xa, mang theo tuyên cổ thê lương truyền xuống. Vào lúc này, trong lòng mỗi người đều không hẹn mà cùng dâng lên một loại xúc động muốn quỳ bái, mọi người trong đại điện nhất tề quỳ xuống: “Bái kiến Quốc sư.” Ngay cả hai vị Thân vương, cũng khom người cúi đầu. Một người thân mặc y bào hoa lệ màu trắng như tuyết, theo bậc cấp mà xuống, chậm rãi bước lên bảo tọa trên đại điện. Tô Dự không dám tùy tiện ngẩng đầu, khi nghe một đạo thanh âm “Miễn lễ” dễ nghe đến cực điểm từ đỉnh đầu truyền đến, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên. Tóc trắng như tuyết, mày mắt như họa, tuấn mỹ lạnh lùng không giống người thường. Tô Dự bị chấn kinh, hắn vẫn cho rằng Quốc sư là một lão nhân tiên phong đạo cốt, không lường trước, dĩ nhiên là một mỹ nam tử hơn hai mươi tuổi, mái đầu trắng nếu ở trên người người khác chắc chắn có vẻ già nua, nhưng ở trên người hắn, lại biến thành tiên khí lượn lờ. Nội thị đem mấy tấm vải lụa ghi lại đệ trình đến trước mặt Quốc sư, Tô Dự nhất thời cảm giác cả người không yên. Tình cảnh này, Quốc sư tiên khí bức người như vậy, những người khác trình bày, hoặc là chí khí anh hùng vui buồn lẫn lộn, hoặc là cố sự cảm động như khóc như hờn, hoặc là ca ngợi Đại An phồn hoa gấm vóc, mà hắn lại chính là một cái thực đơn hải sản vị cay...... Cảm giác nói chung là, đặc biệt phá hư không khí...... Quả nhiên, Quốc sư chỉ nhìn lướt qua vải lụa trước mặt, liền hừ lạnh nói: “Ai là Tô Dự?” Tô Dự nhanh chóng quỳ xuống đất hành lễ. “Ngươi có khả năng chứng minh lời ngươi mới vừa nói là thật?” Quốc sư tay cầm một quả ớt khô lên, một đôi mắt đẹp hơi hơi nheo lại, “Sự tình vật ấy liên quan đến vận mệnh quốc gia, nếu ngươi bịa chuyện, bổn tọa hôm nay sẽ trị ngươi vào tội họa [hại] quốc.” Tô Dự bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, thật sự không rõ như thế nào một giỏ ớt có thể chọc nhiều chuyện như vậy, nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời điểm oán giận, nếu Quốc sư kết luận hắn là kẻ họa quốc, hiện tại liền có quyền xử tử hắn! Tâm niệm thay đổi thật thật nhanh, Tô Dự đột nhiên bình tĩnh trở lại, mình lại không có làm sai cái gì, cùng lắm thì chứng minh cho đám quê mùa này xem, hít sâu một hơi, ngữ khí trầm ổn nói: “Khởi bẩm Quốc sư, lời nói của thảo dân câu câu là thật, cho thảo dân một ít cá và đồ dùng nhà bếp, có thể chứng minh.” Bạn đang Má»i ngÆ°á»i trợn mắt há há»c má»m nhìn sá»± tình phát triá»n, Äến táºn khi nhóm ná»i thá» chuyá»n ra má»t bá» Äá» dùng nhà bếp hoà n chá»nh cùng hai con cá to tÆ°Æ¡i ngon, tròng mắt Äá»u phải rÆ¡i ra. Tô Dá»± cÅ©ng không biết là m sao lại phát triá»n Äến má»t bÆ°á»c nà y, chá» là tên Äã lên dây, hắn cÅ©ng chá» có thá» Äi má»t bÆ°á»c tÃnh má»t bÆ°á»c. Nhấc cá trắm cá» trong nÆ°á»c lên, Äáºp choáng, nhanh chóng Äánh vảy là m cá, lại lấy tá»c Äá» cá»±c nhanh cắt thà nh miếng má»ng. Món cay Tứ Xuyên nhanh chóng mà lại thÆ¡m ngon, cá kho cay. Không cần muá»i thá»i gian dà i, sau khi chuẩn bá» tá»t các nguyên liá»u khác, liá»n có thá» nấu luôn. Thá»t cá trắng má»n tÆ°Æ¡i má»i, phủ kÃn mà u nâu của tiêu cùng á»t khô Äá» tÆ°Æ¡i, trên bát hÆ¡i nóng du Äãng, mùi cay nháy mắt ná» tung, nhất thá»i trà n ngáºp toà n bá» Äại Äiá»n. Lúc nà y, Quá»c sÆ° Äôi mắt Äẹp vẫn hÆ¡i khép cháºm rãi má» ra, Äứng dáºy Äi lên lầu hai. âCho Bá»n vÆ°Æ¡ng nếm thá» Äi!â LÄng vÆ°Æ¡ng thấy Quá»c sÆ° rá»i Äi, láºp tức kiá»m chế không ná»i, gắp má»t miếng thá»t cá nhét và o miá»ng. Chất thá»t tÆ°Æ¡i má»i xứng vá»i cảm giác cay, cái loại mùi thÆ¡m chÆ°a bao giá» trải nghiá»m qua nà y khiến Tháºp Thất vÆ°Æ¡ng gia thiếu chút nữa cắn Äầu lưỡi của mình. Túc vÆ°Æ¡ng nhÃu nhÃu mà y, má»t phen Äoạt chiếc ÄÅ©a trong tay Äá» Äá»: âÄại tuyá»n chÆ°a xong, lo chÃnh sá»± trÆ°á»c Äã.â Nói rá»i, gắp má»t khá»i thá»t cá thÆ°á»ng thÆ°á»ng. Äang nói chuyá»n, Quá»c sÆ° Äá»t nhiên cho ngÆ°á»i xuá»ng truyá»n lá»i, váºt ấy không thá» tùy ý Äá»ng, cứng rắn từ trong tay hai vá» Thân vÆ°Æ¡ng Äoạt Äi má»t bát cá kho trà n Äầy. âÄây là của trẫm, ai cÅ©ng không cho Än!â á» Äại Äiá»n tầng hai, má»t thân thÆ°á»ng phục mà u và ng sáng An Hoằng Triá»t kéo tô cá vá» phÃa mình. âVáºy thì không thá» nà o bình phán, viá»c nà y liá»n bá» Äi.â Quá»c sÆ° Äầy mặt bình thản vuá»t vuá»t tóc trắng trên thái dÆ°Æ¡ng. âHoà ng thúc tất nhiên là Äược Än.â Hoà ng Äế bá» hạ lúc nà y má»i không cam nguyá»n buông tay, chá» là mắt lạnh trừng Quá»c sÆ° Äá»i diá»n. Quá»c sÆ° không ÄỠý hắn, cháºm rãi gắp thá»t cá lên Än, âÄây là lý do ngÆ°Æ¡i nhất Äá»nh muá»n tuyá»n hắn?â âChá»n hay không tùy ngÆ°Æ¡i, trẫm má»i lÆ°á»i quản!â An Hoằng Triá»t hừ lạnh má»t tiếng, phẩy tay áo bá» Äi. Nhìn thân ảnh mà u và ng kim từ cá»a sá» lá»n nhảy xuá»ng, Quá»c sÆ° Äại nhân cháºm rãi buông bát ÄÅ©a trong tay nói :âÄi xuá»ng tuyên Äi.â Má»i ngÆ°á»i trong Äại Äiá»n chá» rất lâu, rá»t cuá»c nghênh Äón lá»i bình của Quá»c sÆ°. Vô luáºn là thi từ ca phú hay anh hùng huyết lá», Quá»c sÆ° vÄ© Äại không lÆ°u tình chút nà o cho Äánh giá Äúng trá»ng tâm âHạ hạâ, cÅ©ng tán dÆ°Æ¡ng: âTất cả Äá»u là vô nghÄ©aâ! Chá» có Tô Dá»± Äược lá»i bình âHợp cáchâ, chuẩn cho và o cung phụng dưỡng. Tô Dá»± lÄng lÄng ôm má»t giá» á»t, triá»t Äá» trợn tròn mắt. Tác giả có lá»i muá»n nói: Tiá»u ká»ch trÆ°á»ng: Tiá»u NgÆ°: Tiêu chuẩn tuyá»n phi Äến cùng là cái gì a, nói! Quả há»ng: Thần có thá» trung quân ái quá»c Công tá»: Thần có thá» Tá» gia bình thiên hạ Tà i tá»: Thần có thá» phong hoa tuyết nguyá»t Miêu công & Äá» Äá» & nhóm hoà ng thúc: Có thá» Än sao?[âÏâ]
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau