Tiểu Vũ tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ, bên ngoài ánh trăng vẫn còn đang rọi vào. Khẽ nhấc hai tay lên thì những cảm giác đau đớn tựa như hàng ngàn mũi kim chích vào khiến cậu phải thả bệch 2 tay xuống. Khẽ liếc nhìn xuống thì cậu thấy 2 tay được bó lại như 2 cục bộng trông rất buồn cười, ở cổ tay dải băng được cột lại thành hình chiếc nơ rất khéo léo.
” Chắc là tác phẩm của cô bé kia đây” - cậu nghĩ thầm- cũng may là vết thương trên ngực thì ít nghiêm trọng hơn, không tổn hại tới nội phủ.
Thả mình xuống chiếc giường không lấy gì làm êm ái, cậu hồi tưởng lại đã bao lâu rồi mình bị thương nặng như thế này nhỉ? Chắc là từ hồi cậu mới 6 tuổi, có một lần trèo cây cậu bị ngã gãy chân, nhưng cũng chỉ vài ngày sau là cậu lại tung tăng khắp xóm. Càng lớn thì cậu càng nghịch ngợm hơn nên cũng có nhiều lần kỷ niệm nhớ đời, nhưng chưa có lần nào bị nặng như lần này.
Nếu đôi tay này không chữa trị kịp thời, không biết có di chứng về sau không nhỉ? - Tiểu Vũ lo lắng nghĩ.
Từ phía cửa có người bước vào, Tiểu Vũ nhỏm đầu dậy thì đã bị một bàn tay thô ráp ấn xuống:
-Nếu ta là cậu thì ta sẽ nằm yên dưỡng bệnh chứ không hiếu động như thế đâu.
Lý Ngũ yên lặng quan sát Tiểu Vũ một lúc. Ông nói:
-Bây giờ ta sẽ hỏi cậu một vài việc, cậu phải trả lời đúng sự thật cho ta. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-chi/2444545/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.