Chương trước
Chương sau
Tiểu Vũ tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ, bên ngoài ánh trăng vẫn còn đang rọi vào. Khẽ nhấc hai tay lên thì những cảm giác đau đớn tựa như hàng ngàn mũi kim chích vào khiến cậu phải thả bệch 2 tay xuống. Khẽ liếc nhìn xuống thì cậu thấy 2 tay được bó lại như 2 cục bộng trông rất buồn cười, ở cổ tay dải băng được cột lại thành hình chiếc nơ rất khéo léo.

” Chắc là tác phẩm của cô bé kia đây” - cậu nghĩ thầm- cũng may là vết thương trên ngực thì ít nghiêm trọng hơn, không tổn hại tới nội phủ.

Thả mình xuống chiếc giường không lấy gì làm êm ái, cậu hồi tưởng lại đã bao lâu rồi mình bị thương nặng như thế này nhỉ? Chắc là từ hồi cậu mới 6 tuổi, có một lần trèo cây cậu bị ngã gãy chân, nhưng cũng chỉ vài ngày sau là cậu lại tung tăng khắp xóm. Càng lớn thì cậu càng nghịch ngợm hơn nên cũng có nhiều lần kỷ niệm nhớ đời, nhưng chưa có lần nào bị nặng như lần này.

Nếu đôi tay này không chữa trị kịp thời, không biết có di chứng về sau không nhỉ? - Tiểu Vũ lo lắng nghĩ.

Từ phía cửa có người bước vào, Tiểu Vũ nhỏm đầu dậy thì đã bị một bàn tay thô ráp ấn xuống:

-Nếu ta là cậu thì ta sẽ nằm yên dưỡng bệnh chứ không hiếu động như thế đâu.

Lý Ngũ yên lặng quan sát Tiểu Vũ một lúc. Ông nói:

-Bây giờ ta sẽ hỏi cậu một vài việc, cậu phải trả lời đúng sự thật cho ta. Nếu có lời nào giả dối, cậu sẽ không muốn biết kết cục của mình đâu.

Tiểu Vũ hơi rùng mình, nhưng nghĩ thầm ta cây ngay không sợ chết đứng. Người trung niên nói:

-Giờ cậu hãy kể lại quá trình cậu cứu cô bé kia cho ta nghe.

Tiểu Vũ kể qua câu chuyện một lần. Lý Ngũ nghe xong suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Người nhỏ tuổi như cậu bây giờ thật là hiếm, đã khai mở đươc Khai Môn đầu tiên trong Bát Môn, quả thực là có tiền đồ. Cậu là môn đồ của nhà nào?

Tiểu Vũ hơi biến sắc mặt, việc cậu tu luyện linh lực đã được Trần lão dặn dò rất kỹ, không được cho người ngoài biết. Vì nếu để lộ, rất dễ bị người trong giang hồ nhắm vào. Dù sao, giấc mộng trường sinh với mỗi người đều là rất hấp dẫn. Thấy cậu lặng yên không nói, người trung niên bắt đầu hỏi dò:

-Cậu là người của Thiên Không sơn hay là Mai Hoa trang, Bạch Hạc môn….

Tiểu Vũ nghe mấy địa danh lạ lẫm này như đàn gẩy tai trâu, cậu nghĩ chắc đây là một số môn phái tu tiên trong giang hồ. Tiểu Vũ ngẩn ra một hồi lâu rồi lắc lắc đầu làm cho Lý Ngũ hơi mất kiên nhẫn. Ông nói:

-Ngươi không cần hoài nghi ta, vì ta cũng là một tu hành giả.

Nói đoạn ông đưa tay của mình lên phất ra xung quanh. Tiểu Vũ có thể cảm nhận được hương vị của linh khí trong đó. Những ngọn đèn trong phòng chợt bùng lên rực rỡ, sau một hồi mới tắt dần.

Tiểu Vũ thấy vậy thì bắt đầu hiểu ra. Ông nói tiếp:

-Thân phận công chúa của Tiểu Ly có lẽ ngươi cũng đã biết. Vì vậy ta cũng không cần dấu diếm. Hoàng tộc đã tồn tại hàng nghìn năm, tất phải có tích lũy của riêng mình. Bí pháp tu tiên cũng không phải là ngoại lệ. Giờ ngươi có thể nói cho ta biết được rồi chứ. Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy không ngờ lại được môn phái cho xuống núi lịch lãm rồi sao.

-Ngũ thúc, cháu không phải là người của môn phái tu tiên. Cháu là theo một quyển bí tịch học tập đến giờ.

Lần này đến Lý Ngũ ngẩn ra. Ông vuốt vuốt chòm ria mép đen dày của mình nói:

-Thì ra là vậy sao. Không ngờ cậu không phải là người của môn phái mà tiến cảnh lại nhanh như vậy. Cũng có thể xem như một nhân tài. Thế nào, cậu có muốn gia nhập Ám vệ của ta không, ta có thể đảm bảo, sau này cậu có thể vang danh một cõi, con cháu sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.

-Cảm ơn ý tốt của Ngũ thúc, nhưng cháu đã một lòng muốn tu tiên, muốn được sống tự do giữa trời đất.

-Ừm, không ngờ cậu nhóc nhỏ tuổi mà lại có những ước mơ cao xa như vậy. Đúng là người trẻ tuổi a- Trong giọng nói ồm ồm của Lý Ngũ dường như còn cất dấu một tiếng thở dài sâu lắng. Thôi được, ta cũng không ép thúc cậu nữa. Ta sẽ cho cậu một thứ này xem như là quà trả ơn.

Nói rồi ông lấy trong túi ra một tấm lệnh bài đen nhánh, mặt trước có khắc một chữ Ám theo lối cổ xưa. Lý Ngũ nói:

-Đây là Ám lệnh của hội chúng ta, cầm nó trong tay thì cậu có thể đi đến các cứ điểm của Ám vệ để xin 1 lần giúp đỡ. Ta sẽ chỉ cho cậu một vài chỗ. Nếu sau này cậu tu tiên không thành thì có thể cầm lệnh bài này để tìm ta. Ta sẽ vẫn giữ một chỗ cho cậu.

Vì 2 tay Tiểu Vũ không tiện nên ông cất hộ vào ngực cho cậu. Tiểu Vũ hỏi:

-Ngũ thúc, ông cũng là Bát môn cao thủ, vậy ông đã đạt được cảnh giới gì rồi.

-Nói ra thật xấu hổ, ta tu luyện nhiều năm như vậy cũng chỉ mở đến Đỗ Môn mà thôi, vì vậy mới bị 2 tên kia vây khốn. Nhưng qua trận chiến hôm nay, ta đã có một vài cảm giác, có thể đánh sâu vào Kinh Môn rồi.

Cơ thể con người có Bát Môn, lần lượt mở ra sẽ là Khai- Hưu- Đỗ- Kinh- Thương- Cảnh- Sinh- Tử. Đỗ Môn nằm ở 2 tay, là nơi mà linh lực có thể tích tụ để thi triển pháp quyết. Sau khi mở Đỗ Môn thì đôi tay cũng trở nên khéo léo và khỏe mạnh hơn, có thể nâng được vật nặng hàng trăm cân. Kinh Môn thì nằm ở 2 chân, nếu mở ra Kinh Môn thì sức bật, tốc độ, sự bền bỉ của đôi chân đều tăng lên một mức kinh người.

Hôm nay nếu Lý Ngũ đã là cao thủ Kinh Môn thì hoàn toàn có thể dùng tốc độ của mình để áp chế cả 2 tên thích khách, không cần phải nhọc công bày ra ám mưu cẩn thận như vậy.

-Về sau cậu cũng cần hành xử cẩn thận. Theo thủ đoạn hôm nay của bọn chúng, ta đoán chúng là sát thủ của Hắc Khô Lâu. Chúng là một tổ chức rất nguy hiểm, khi giao chiến lại có nhiều thủ đoạn bàng môn tà đạo. Với võ công như cậu bây giờ thì tốt nhất đừng nên dây dưa với chúng.

Lại là Hắc Khô Lâu- Tiểu Vũ tự nhủ- không ngờ chúng lại dính dáng tới nhiều sự việc trong giang hồ như vậy. Một đối thủ như vậy, quả thực khiến người ta cảm thấy bất an.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.