Chương trước
Chương sau
Mặt trời dần ló dạng từ phía chân trời xa. Ánh nắng ban mai dần loang ra, mặt nước tựa như một tấm kính lấm lem mực đang được gột rửa. Cảnh sắc thiên nhiên luôn là một món quà tuyệt đẹp được dành tặng cho những người biết thưởng thức. Tuy nhiên những khuôn mặt nghiêm trọng trên thuyền thì lại không có tâm tình làm điều đó. Phong Phi Vân là người phát biểu đầu tiên:

-Tổn thất chuyến đi này là quá thảm trọng. Chúng ta đã mất nhiều người vào đêm qua và phần lớn số hàng đều đã trôi theo dòng nước- cậu dừng lại một lúc trước khi nêu một thông báo quan trọng- chúng ta sẽ chia làm 2 nhóm. Một nhóm cao thủ tiếp tục mang theo món hàng quan trọng nhất đi theo Thư hùng song đạo đến giao cho khách hàng, nhóm còn lại phải quay về Thanh sơn trấn báo cho phụ thân ta biết, sau đó men theo con đường vòng tốc hành giao phần hàng còn lại đến kinh đô.

Lời vừa dứt đã có những lời phản đối:

-Thiếu chủ, có phải người muốn tự đưa thân mình vào nguy hiểm, còn bảo chúng tôi lủi thủi trở về không? Anh em Thiên Phong tiêu cục không phải là những người thiếu nghĩa khí như vậy. Nếu có nguy hiểm thì chúng ta cùng nhau xông vào.

-Đúng vậy, đúng vậy- Nhiều âm thanh hưởng ứng vang lên.

-Tất cả im lặng cho ta- tại nơi chủ tọa, Phong Dạ âm trầm nói- đêm qua còn chết chưa đủ hay sao. Với tiêu cục, con người mới là tài sản đáng quý nhất. Chuyến đi lần này, cửu tử nhất sinh. Đến lúc gặp nguy hiểm, các người không chỉ không giúp được gì, mà còn là gánh nặng cho chúng ta. Nếu các ngươi còn chưa tin- ông chỉ qua Phong Phi Vân- nói cho chúng biết những tin tình báo ta lấy được từ hôm qua.

-Đúng ra tin này là bí mật- Phong Phi Vân chậm rãi nói- nhưng đã đến nước này thì ta sẽ nói cho anh em biết. Chuyến hàng này là chuyển cho đại hoàng tử Lý Thừa Nam. Vật báu quan trọng trong chuyến tiêu là một tặng vật đến từ hoàng triều Triệu quốc. Còn người đang ngăn chặn chúng ta- Phong Phi Vân hạ thấp giọng xuống- là nhị hoàng tử Lý Thiên Quốc.

Đám người trầm mặc hẳn xuống. Tranh đoạt hoàng quyền luôn là vấn đề của mỗi quốc gia. Thường dân có thể biết, có thể bàn tán nhưng tốt nhất đừng dây vào. Sự tranh đoạt ngôi vị giữa đại hoàng tử và nhị hoàng tử đã nóng lên từ 2 năm nay, khi sức khỏe của vua cha đang tại vị bắt đầu xấu đi.

-Đoàn tiêu của chúng ta không phải là kẻ đầu tiên bị tấn công. Đoàn tiêu mang vật báu từ Phong Đô quốc đến Thanh Sơn trấn cũng đã bị thiệt hại nặng nề. Nghe nói là do một hiểu lầm với quân đội trấn ải. Nhưng theo ta, nhị hoàng tử có thể đã nắm trong tay một số binh quyền nơi biên cương. Theo lời chúng ta tra khảo từ tên hôm qua, rất có thể Hắc Khô Lâu là ám binh của nhị hoàng tử, dùng để giải quyết những việc không sạch sẽ, đối chọi lại với Ám Vệ chuyên bảo vệ hoàng thất.

-Gần đây chúng ta cũng không liên lạc được với Hắc Lang bang, chỉ sợ những kẻ tham tiền đó đã bị mua rồi. Như vậy con đường Thư Hùng song đạo chỉ sợ đi dễ khó về.

-Nhưng dù sao chúng ta cũng phải thử một lần. Nếu còn chần chừ, chỉ sợ khi ta quay lại đường vòng sẽ còn bị tập kích nhiều hơn. Chúng ta sẽ ở đây thu hút tầm mắt địch, còn các ngươi có nhiệm vụ phải giao chuyến hàng này đến tận nơi.

Thấy đám người lặng im không nói, Phong Phi Vân bắt đầu phân công:

-Nhóm cao thủ lần này đi sẽ có: Phong Dạ thúc, tôi, Bao Tam Ca, Hà cô nương. Về phần Tiểu Vũ và Trúc Thanh đã bị trọng thương lần này sẽ được đưa về Bách Hoa trai chữa trị.

Một tiếng sột soạt vang lên, tấm màn che cửa khoang tàu được vén lên, ánh sáng từng dòng tràn vào khoang thuyền. Đứng ở phía cửa là một dáng người gầy gò, thân hình dường như sắp đổ vì kiệt sức. Nhưng trong đôi mắt cậu là một vẻ kiên quyết không gì sánh được. Tiểu Vũ nói chắc nịch:

-Vân ca, huynh không thể để đệ ở phía sau được đâu. Huynh xem đệ vẫn còn khỏe như này. Đệ vẫn còn có việc phải tiến tới Thiên Không sơn. Đệ không thể dừng lại tại đây được.

3 ngày sau, trên một con đường nhỏ

5 bóng người đội nón trùm đầu đang di chuyển nhanh trên đường. Tiểu Vũ như thường lệ bám theo thắc mắc với Phong Phi Vân:

-Vậy là các huynh đã tra khảo tên thổi sáo đấy à.

-Nói tra khảo thì cũng không đúng- Phong Phi Vân lắc đầu- chúng ta chưa dùng cực hình gì thì hắn đã khai hết rồi, đã được kiểm định bằng thuốc nói thật của Hà cô nương, vì vậy có thể đảm bảo tính chính xác.

Hà cô nương ở một bên nói tiếp:

-Trong người hắn đã trúng một loại chất độc, nếu không có thuốc giải trong vòng 3 ngày chắc chắn sẽ chết. Vì vậy chúng ta đã thả hắn đi.

-Ồ, thì ra là vậy- Tiểu Vũ gật gù.

Bao Tam Ca ở một bên cũng xen vào nói thêm:

-Tên Phong Phi Vân còn nói rằng: hắn không về tổ chức sẽ chết, về rồi sẽ còn chết thảm hơn. Nếu hắn có bản lĩnh kiếm được thuốc giải thì bọn tổ chức sẽ phải truy sát hắn, giảm bớt gánh nặng cho chúng ta.

-Thiệt là một tên nham hiểm- Hà cô nương nhận xét.

-Cái đó gọi là thông minh- Phong Phi Vân rất nhanh đính chính.

Tốp 5 người của Phong Phi Vân đã quyết định chạy bộ thay vì cưỡi ngựa. Vừa có thể bí mật di chuyển vào các con đường nhỏ làm kẻ thù mất dấu, vừa tạo thời gian cho mọi người rút lui. Cả 5 người đều đồng ý sẽ đột kích vào Thư Hùng cổ đạo vào buổi đêm, khiến cho kẻ địch một phen bất ngờ.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.