Dân giang hồ vẫn hay đi qua Thư Hùng cổ đạo, nhưng rất ít người biết đỉnh núi này xưa kia cũng đã từng có một cái tên: Thiên Kiếm đỉnh. Dốc núi thẳng đứng tựa sống kiếm, thách thức mọi khả năng chịu đựng của con người. Khi 5 người tới nơi thì đều nằm oạch xuống vì mệt, kể cả người bản lĩnh như Phong Dạ cũng không kiềm được thở dốc.
Bầu trời nơi đây trong vắt và gần gụi hơn nhiều so với khi nhìn từ mặt đất. Những ngôi sao sáng lấp lánh và huyễn lệ, tưởng chừng có thể đưa tay hái xuống được. Quay mặt nhìn xuống có thể phóng trọn tầm mắt 4 phương, thấy được trời đất bao la rộng lớn.
-Wa khung cảnh thật là tuyệt quá- Tiểu Vũ cảm thán.
-Ta có thể nhìn thấy Đầm lầy Vô Hồi ở đằng kia- Bao Tam Ca chỉ tay về phía xa.
-Cảm giác ở trên cao nhìn xuống quả thực làm người ta thích thú- Phong Phi Vân chống cằm nói- giống như cả thế giới chỉ thuộc về riêng mình ta vậy.
Hà cô nương đang ngồi vân vê cỏ non ngập trong tuyết trắng, thầm nghĩ 3 người kia cũng có lúc thật là trẻ con.
Chuyến đột nhập tiếp tục khi trăng đã bơi qua một nửa dải ngân hà. Đường đi rất trơn tuột và gập ghềnh. Có nhiều đoạn lên cao tức ngực cũng như những đoạn xuống thoải có thể nằm lăn tít xuống. Ngự trị giữa một vùng lòng chảo rộng chính là đại bản doanh của Hắc Lang bang khét tiếng, tựa như một đàn sói đen đang nằm lặng im giữa gió tuyết. Phong Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-chi/2444525/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.