Mưa sa không ngừng rơi, Nam Cung Vị Ương bình tĩnh lại, không còn rung động như khi nãy nữa.
Nàng nhìn Lâm Tịch đang huyền phù trên không trung, không cần cảm giác cụ thể Lâm Tịch như thế nào, nhưng nàng có thể khẳng định cảnh giới Lâm Tịch hiện giờ đã vượt qua chưởng giáo núi Luyện Ngục khi ở Thiên Diệp quan.
Bởi vì tất cả người tu hành đều biết chỉ có người đã bước vào cảnh giới dại thánh sư mới có thể dựa vào hồn lực chấn động mà huyền phù trên không trung.
Đây là kết quả nàng đã dự đoán được trước, nên nàng chỉ nhìn Lâm Tịch một cái, sau đó nhìn về phương hướng cung Thanh Loan, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Lâm Tịch rơi xuống đất, ánh mắt nhìn nàng ta vô cùng phức tạp, nói:
- Dòng nước xoáy đã biến mất, cung Thanh Loan cũng biến mất.
Nam Cung Vị Ương khẽ ngừng thở, rồi hỏi tiếp một câu:
- Sao có thể như vậy?
- Có thể là vì hành động của ta đã khiến dòng nước xoáy màu lam mất thăng bằng.
Lâm Tịch trầm mặc một hồi, nói:
- Dòng nước xoáy đó tựa như một lỗ đen, hoặc là như một vì sao, ta cũng không biết vì sao nó lại biến mất.
Nam Cung Vị Ương ngẩng đầu lên.
Nàng không biết lỗ đen là cái gì, nhưng nàng biết vì sao là gì. Nàng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy mưa sa, không nhìn thấy bất kỳ vì sao nào, nhưng nàng nghĩ rằng Lâm Tịch nói rất đúng. Trên thế gian này, liệu có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098464/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.