Cốc Tâm Âm cảm thấy trống rỗng.
Cho dù là người nào, nhưng sau nhiều năm đợi một người như vậy, bỗng nhiên phát hiện người đó đã hoàn toàn rời đi, đã không thể nào gặp lại, nhất định hắn ta sẽ cảm thấy như Cốc Tâm Âm, trống rỗng vô cùng.
Chỉ là hồi tưởng lại những gì người này đã làm cho thế giới, hồi tưởng lại những lời nói cuối cùng của ông ta, Cốc Tâm Âm từ từ đứng lên, thi lễ một cái với dòng nước xoáy màu lam trước mặt mình, nhẹ giọng:
- Cảm tạ những gì ngài đã làm cho Vân Tần.
- Gặp lại sau.
Tần Tích Nguyệt cũng nhìn dòng nước xoáy màu lam, nhẹ giọng nói hai chữ.
Nàng biết Trương viện trưởng đã rời đi nhiều năm, nhưng khi nhìn vào rương sắt do Trương viện trưởng để lại, cảm nhận được tâm tình của Trương viện trưởng, nàng bỗng nhiên hoảng hốt phát hiện ra dường như Trương viện trưởng vừa mới đứng đó, vừa mới chào tạm biệt các nàng.
Nam Cung Vị Ương khẽ cúi đầu, bày tỏ sự tôn kính của mình.
Nàng cũng thầm cáo biệt Trương viện trưởng. Trương viện trưởng là một người vĩ đại, cho dù là kẻ thù của ông ta trên thế gian này, cũng không thể phủ nhận sự vĩ đại của ông ta.
- Ngươi không nên rời đi cùng với ông ta.
Sau đó nàng nghiêng đầu, nhìn Lâm Tịch, chân thành và trực tiếp nói.
Ánh mắt của Tần Tích Nguyệt cũng nhìn vào Lâm Tịch, nàng đương nhiên hiểu ý của Nam Cung Vị Ương. Thế gian hiện nay cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098454/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.