Hành trình gian khổ vẫn còn đang tiếp tục.
Sự gian khổ này không chỉ bắt nguồn từ việc thân thể mỗi ngày suy yếu hơn, mà phần lớn còn vì không biết khi nào hành trình này sẽ kết thúc, không biết cuối con đường này có đồ vật mà họ mong đợi hay không.
Sáng sớm, khi bầu trời còn chưa có những tia nắng đầu tiên, Tần Tích Nguyệt chăm chú nhìn Lâm Tịch đang minh tưởng tu hành và Nam Cung Vị Ương ngủ say, tựa hồ muốn khắc họa gương mặt hai người này sâu vào trong linh hồn của mình. Sau đó, nàng cẩn thận thêm chút nguyên liệu vào chậu than, hưởng thụ chút không khí ấm áp, rồi đi ra khỏi lều.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
...
Lâm Tịch tỉnh lại trong tia nắng đầu tiên.
Hắn nhìn thấy Nam Cung Vị Ương đang mở mắt, rồi phát hiện trong lều hiện giờ chỉ có hắn và Nam Cung Vị Ương, cho nên, sau một hồi ngây ngốc, hắn mới bắt đầu hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cả người hắn bỗng nhiên căng cứng, gần như không cử động được.
- Ta đã kiểm tra qua, nàng đã mang đi khoảng mười ngày nguyên liệu và thức ăn, một số vật đưa tin.
Nam Cung Vị Ương cũng trầm mặc khá lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói.
Trái tim Lâm Tịch càng lúc càng lạnh xuống như chậu than đã tàn trong lều.
- Nàng cảm thấy mình nhiều lắm chỉ sống thêm được mười ngày, nên mới mang theo số nguyên liệu và thức ăn đủ mười ngày. Ngoài ra, nàng mang theo vật truyền tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098438/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.