Nhìn vào vết thương yêu thú bị phi kiếm tạo thành, Lâm Tịch có thể nhìn thấy rất nhiều nội tạng có màu trắng xen lẫn màu sắt gỉ bị kiếm khí xé rách.
So với nội tạng của con người, hoặc là những loài yêu thú cầm điểu gì khác đã từng biết đến trên thế gian, hình dáng của những nội tạng này hoàn toàn khác, khó có thể phân biệt được đâu là tim phổi, hay cái gì là gan, hoặc có thể nói là trong cơ thể những yêu thú hiện giờ chưa chắc đã có những cơ quan nội tạng như vậy.
Da của loài yêu thú này rất chắc chắn, có màu kim loại sáng bóng...Nếu như không có thêm màu kim loại sáng bóng này, bất cứ người nào nhìn thấy loài yêu thú ở dưới đất, chắc chắn cũng nghĩ nó là một cây củ cải trắng khổng lồ đang bước đi, chứ không phải là một trường kiếm.
Quan sát bề ngoài, có thể nhìn thấy loài yêu thú này không hề có mắt hay mũi, cũng không biết loài yêu thú có hình dáng bề ngoài rất giống một thanh kiếm không chuôi này có thể nhìn thấy được đường để bước đi.
Nhưng theo cảm giác mà Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đã cảm nhận trước đó, hồn lực của loài yêu thú này ít nhất đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong.
Nhìn chằm chằm vào loài yêu thú kỳ lạ mà các điển tịch của học viện Thanh Loan chưa từng ghi lại, Lâm Tịch thầm nghĩ rằng nhiều ngày bôn ba như vậy, hôm nay đã phát hiện được dấu hiệu đầu tiên, có phải bọn họ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098434/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.