Trương Bình dừng bước.
Hắn không thể nào giết chết một người đã chết.
Hắn xoay người nhìn Lâm Tịch.
- Ngươi vẫn không hiểu sao?
Khi máu tươi của tên tướng lãnh Vân Tần đó còn bay trong không trung, Lâm Tịch nhìn Trương Bình, tức giận quát lên:
- Đối với phần lớn người Vân Tần, lợi ích của đế quốc đều cao hơn hết. Cũng như viên tướng này, hắn ta thà chết chứ cũng không muốn chúng ta tiêu hao hồn lực vì hắn. Hắn chiến đấu như vậy không phải vì chúng ta, mà hi sinh vì đế quốc này. Vì đế quốc này, không biết bao người đã trả giá bằng tính mạng của mình, không phải chỉ mình ngươi chịu khổ, nhưng ít nhất ngươi vẫn còn sống.
- Ta không giết ngươi, đế quốc này sẽ hoàn mỹ hơn sao?
Trương Bình vô tình cắt đứt lời nói của Lâm Tịch:
- Sự hoàn mỹ của các ngươi không phải là hoàn mỹ của ta.
- Đừng nói nhiều với hắn nữa.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch, nói:
- Người giống như hắn hiện nay, trừ khi ngươi có thể đánh bại hắn, nếu không, dù nói gì nữa cũng là vô nghĩa.
Lâm Tịch trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
...
Có một cái chuông gió dưới mái nhà tranh bị cơn gió do đám người Lâm Tịch chạy nhanh tạo thành cuốn phải động đậy, nhưng chiếc chuông gió này còn chưa kịp phát ra tiếng vang dễ nghe, đã bị bộ áo giáp Trương Bình đang mặc đụng phải nát bấy.
Một cuộc chiến kỳ lạ mà kinh tâm động phách đang diễn ra trên đường phố Trung Châu.
Toàn bộ người tu hành bên phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098389/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.