Chương trước
Chương sau
Có bông tuyết từ trên bầu trời trấn Đồng Lâm bay xuống.

Khi hạt bông tuyết đầu tiên rơi xuống tiểu viện mà Lâm Tịch và những người tu hành trẻ tuổi của học viện Thanh Loan đang nghỉ ngơi, Cát Tường đã nhảy lên mái hiên, sau đó liên tục nhảy cao, hưng phấn đến mức muốn dùng móng vuốt màu đen nhỏ của mình để với lấy những hạt bông tuyết đó.

Nhưng ngay lúc móng vuốt màu đen của nó chuẩn bị chạm vào hạt bông tuyết đó, bỗng nhiên có một luồng ánh kiếm còn trong suốt hơn bông tuyết từ sân viện bên dưới phóng lên, sau đấy lại hướng xuống dưới.

Luồng ánh kiếm này mang theo một cơn gió, khiến cho hạt bông tuyết đó lại bị cuốn lên cao.

Cát Tường hơi mất hứng, nhưng khi nó ngẩng đầu truy tìm hạt bông tuyết đó, nó lại nhìn thấy trên trời cao còn có nhiều hạt bông tuyết khác đang đáp xuống, nên nó liền cao hứng lại.

Lâm Tịch đang ở bên trong căn phòng mà luồng ánh kiếm đó hướng tới.

Ngay nháy mắt luồng ánh kiếm đó mang theo cuồng phong đẩy mạnh cửa phòng hắn khép hờ, không khí sau lưng hắn cũng chấn động mạnh mẽ, có một luồng ánh kiếm khác từ phía sau hắn bay lên. Ngay sau đó, luồng ánh kiếm này chuyển động không ngừng trong không trung trước mặt hắn vô số lần, ánh kiếm tinh tế cùng với khí lưu không tiêu tan tạo thành những hình ảnh mông lung, giống như là ánh sáng hoàng hôn.

Luồng ánh kiếm trong suốt đẩy cửa vào va chạm với những ánh sáng hoàng hôn này.

Ngay nháy mắt luồng ánh kiếm trong suốt tiếp xúc với ánh sáng hoàng hôn đầu tiên, mỗi một tấm ánh sáng hoàng hôn này tựa như đang biến hóa kỳ diệu. Ánh sáng nhu hòa đột nhiên ngưng tụ lại, rồi phát ra vô số nguyên khí trời đất, tựa như có vô số mảnh thủy tinh trong suốt được ngưng tụ lại ngay mỗi tấm ánh sáng hoàng hôn này.

Vô số tiếng vỡ vụn chân thật vang lên.

Luồng ánh kiếm đẩy cửa tiến vào chợt giảm tốc lại, giúp cho người ta thấy rõ toàn cảnh.

Đây là một tiểu kiếm mỏng toàn thân trong suốt, mang theo một chút ánh sáng màu lam vô cùng tinh khiết, tựa như là được dùng vô số sợi băng trong suốt sạch sẽ nhất chế tạo thành, nhưng hiện giờ nó lại đang bị vô số sợi tơ trong suốt trong không trung quấn lấy.

Những sợi tơ trong suốt này đan xen với nhau vô cùng phức tạp, tựa như một đóa hoa thủy tinh.

Khi âm thanh thủy tinh vỡ tan vang lên một cách chân thật, cả gian phòng đã bị chấn động mạnh mẽ, toàn bộ mái ngói màu đen bên trên nảy lên, sau đó những thanh gỗ bên dưới vang lên tiếng động răng rắc, các mái ngói bị vỡ tan rồi chấn động bay ra bên ngoài.

Phi kiếm Lâm Tịch trở về trong tay hắn.

Khi thanh phi kiếm tên Linh Tê trở về trong tay hắn, những đóa hoa thủy tinh trong không trung còn chưa hoàn toàn biến mất, vẫn đang phát ra những âm thanh vỡ vụn.

- Cái phòng này phải sửa chữa lại rồi.

Lâm Tịch nhìn nóc nhà bị thủng ở trên đầu mình với ánh mắt vô tội, khẽ lắc đầu nói.

Thanh tiểu kiếm trong suốt mang theo khí tức giá lạnh không tiếp tục tiến công, huyền phù trên không trung. Sau khi Lâm Tịch dứt lời không bao lâu, Nam Cung Vị Ương thản nhiên đi vào trong căn phòng này, bước tới trước thanh tiểu kiếm trong suốt, rồi thu hồi thanh tiểu kiếm của mình tựa như đang hái một chiếc lá trên cành cây. Nàng ta không quan tâm đến việc phi kiếm của mình và phi kiếm của Lâm Tịch vừa phá vỡ nóc nhà, mà bình thản gật đầu nói:

- Mặc dù ta chỉ dùng ba phần sức mạnh, nhưng ngươi có thể ngăn cản như vậy...Mộ Quang kiếm này đúng là có thể sánh ngang với Thiên Nhân kiếm.

Lâm Tịch đang muốn nói chuyện, Nam Cung Vị Ương lại nhíu mày, lắc đầu:

- Ngoài ra, đây là phi kiếm mới của ta, ta còn chưa quen hoàn toàn với nó...Mặc dù uy lực của thanh Băng Tàm kiếm của học viện Thanh Loan các ngươi còn mạnh hơn thanh Hàn Tỏa tâm kiếm, nhưng so với lúc ta còn sử dụng khi trước, uy lực hiện nay lại kém đi một chút. Cho nên, mặc dù hoàng đế chỉ có thể sánh ngang với Ảnh Tử Thánh sư, nhưng với sức mạnh của ngươi hiện nay, nếu như đơn độc đấu với hắn, chắc chắn không thể chiến thắng được.

- Hiện nay cô là Thánh sư mạnh nhất, dĩ nhiên có tư cách bình luận như thế.

Lâm Tịch nhìn Nam Cung Vị Ương uy nghiêm, phát hiện mình vừa rồi vì căn phòng này bị phá hỏng mà giả bộ đau khổ đúng là quá giả dối, nên hắn cười lớn lên, nói:

- Vậy theo cô, ta còn phải chờ bao lâu nữa mới có thể đến hoàng thành Trung Châu đánh hắn?

- Ít nhất phải đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong.

Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một chút, chân thành nói:

- Nếu như không có trợ lực khác, chỉ cần mùa đông năm sau ngươi đạt tới là đã khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn rồi.

Lâm Tịch cười cười, nói:

- Chính ta cũng không hi vọng là có gì đó ngoài ý muốn đâu.

Nam Cung Vị Ương nhíu mày, nói:

- Đối với hoàng đế Vân Tần, chẳng lẽ ngươi không vội vàng chút nào sao?

- Ta không có gì phải vội cả.

Lâm Tịch giễu cợt, nói:

- Bây giờ hắn ta đang đóng vai một hoàng đế tốt, toàn làm những chuyện tốt đối với dân chúng. Như vậy cứ để hắn làm tiếp một thời gian nữa...Hơn nữa, với người điên cuồng như hắn, nếu như muốn đóng vai một hoàng đế tỉnh táo và sáng suốt, ta cảm thấy hắn ta không thể giả bộ được lâu đâu.

Nam Cung Vị Ương không nói đến hoàng đế Vân Tần nữa, mà quay đầu nhìn những hạt bông tuyết đang bay vào nhà, nói:

- Trương Bình nói trước khi tuyết phong núi Thiên Hà, hắn sẽ vượt qua núi Thiên Hà sao?

Lâm Tịch nhìn bông tuyết rơi trên không trung, nhẹ giọng nói:

- Đúng vậy.

Nam Cung Vị Ương chân thành nói:

- Tuyết đã rơi.

Lâm Tịch nhìn nàng, nói:

- Cho nên, bây giờ hắn đã đến núi Thiên Hà, hoặc là vượt qua núi Thiên Hà.

Nam Cung Vị Ương nhướng mày, nói:

- Ngươi chắc chắn như vậy?

- Ta hiểu ý của cô.

Lâm Tịch nhìn nàng, chân thành nói:

- Nếu như, ta nói là nếu như...hắn ta thật sự tham lam quyền thế chưởng giáo núi Luyện Ngục, muốn giống như chưởng giáo núi Luyện Ngục trước kia, đồng thời cho rằng có thể chiến thắng học viện Thanh Loan, chiến thắng mọi người chúng ta...vậy hắn căn bản không cần viết thư nói rằng mình sẽ trở về. Cho nên, bất kể hắn đang nghĩ gì, nếu như hắn đã cho thời gian, vậy hắn sẽ đúng hẹn.

Nam Cung Vị Ương vốn không thích suy đoán những chuyện không xác định, nên nàng rất dứt khoát gật đầu:

- Vậy cứ chờ hắn trở về đi.

...

Một trận tuyết lớn, lớn hơn những năm trước rất nhiều, đang bao phủ phía nam Đại Mãng.

Trong một sơn cốc bị tuyết trắng bao phủ, các quân sĩ Thần Tượng quân với thân hình gầy gò hơn trước rất nhiều, nhìn thống lĩnh của mình, trầm mặc không nói.

Tuyết lớn bao phủ mọi thực vậy, chỉ riêng việc tìm cỏ dại để lót dạ cho các Thần tượng cũng vô cùng khó khăn. Mà nếu như bọn họ ra ngoài cướp lương thực, sẽ rất dễ bị lưu lại dấu chân trên tuyết, làm bại lộ tung tích.

Dĩ nhiên bọn họ có cách xóa đi những vết tích đó, có thể tiếp tục chạy trốn, nhưng điều khiến bọn họ tuyệt vọng chính là bọn họ không biết mình sẽ chạy trốn tới nơi nào. Chẳng lẽ phải đợi đến lúc mọi Thần tượng đều chết hết, cuộc chạy trốn của họ mới kết thúc sao?

Cơn tuyết lớn đột nhiên phủ xuống này tựa như một con lạc đà lớn đè xuống cây rơm rạ cuối cùng, hoàn toàn áp đảo mọi dũng khí còn sót lại của quân sĩ Thần Tượng quân.

Sắc mặt Phạm Minh Ninh vô cùng lãnh khốc.

Nhưng tâm của hắn ta đang vô cùng thống khổ. Thay vì sống như một con chuột, còn không bằng liều mạng đánh cược một lần, xung phong liều chết trên chiến trường.

Ngay lúc hắn ta tuyệt vọng, đau đớn không muốn ẩn giấu tung tích nữa, để cho Thần Tượng quân hoàn toàn biến thành một đám giặc cướp, trực tiếp đánh phá làng mạc bên dưới, hắn bỗng nhìn thấy có một màu trắng khác thường xuất hiện trên nền trắng của tuyết rơi.

Một nam tử mặc áo bào trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, bình tĩnh mà uy nghiêm nhẹ giọng, nói:

- Ta biết các ngươi muốn gì.

...

Tuyết lớn bao phủ cả khu rừng.

Phía nam Đại Mãng đang bị một trận tuyết lớn bao phủ sớm hơn mọi năm, nên con đường núi vốn đã khó đi của núi Thiên Hà năm nay cũng bị tuyết phong từ sớm, càng khó đi hơn.

Một tướng lãnh Vân Tần mặc một chiếc áo bông rất dầy, tay cầm đôi mắt ưng bằng đồng thau, đứng nhìn trên một lầu canh.

Bởi vì mấy ngày hôm nay liên tiếp có tuyết lớn, mà hôm qua trời ấm hơn một chút, khiến cho tuyết tan đi một chút, rồi đến đêm trời lại đông lạnh, nên kết quả là con đường quan đạo trước mặt hắn ta hiện giờ không chỉ là đường băng trơn trượt, mà còn có nhiều nơi bị lõm đọng nhiều chỗ, khiến cho con đường này giống như một tòa thành ải được thiên nhiên tạo thành.

Hiện giờ khí trời rất lạnh, liên tục có bông tuyết từ trên trời cao bay xuống, lúc này tuyệt đối không phải là lúc thích hợp để người đi đường, nhưng bởi vì đã có tin tức truyền đến, nên tên tướng lãnh Vân Tần này không những không vào trong nhà nghỉ ngơi, mà còn hơi khẩn trương và lo lắng.

Ngay lúc này, đôi tay đang cầm mắt ưng đồng thau của hắn gần như cứng lại, giống như đôi mắt ưng và đôi tay của hắn đã dính liền với nhau.

Mà cái miệng của hắn ta cũng mở to ra, thiếu chút nữa đã la lên thật to.

Khi hắn mở to mắt ra nhìn, trên con đường lớn đằng xa, ở một nơi đang bị tuyết chặn đường kín mít, đột nhiên có một ngọn lửa xuất hiện.

Hai bóng ảnh khổng lồ phá tuyết mà ra.

Tiếp theo đấy có một đội ngũ mặc áo bào đỏ đi xuyên qua con đường tuyết vừa bị phá vỡ.

Cảnh tượng này thật sự giống như có một đội ngũ đột nhiên từ dưới địa ngục xuất hiện, phủ kín cả quan đạo.

Tuyết lớn đầy trời và con đường sụt lún cũng không thể ngăn cản.

Quân đội Vân Tần trấn thủ ở nơi này đã được dời đi, hiện nay chỉ còn có một vài tên tướng lãnh tận mắt chứng kiến đội ngũ màu đỏ này vượt qua trạm kiểm soát, vượt qua núi Thiên Hà, cuối cùng biến thành một điểm nhỏ ở cuối chân núi.

Trương Bình đang ngồi trong một chiếc kiệu được dùng vải lọng che kín lại, nghe thấy âm thanh tuyết rơi và gió thổi ngoài trời. Hắn khẽ cúi thấp đầu, bất giác nghĩ rằng mình rốt cuộc đã trở về Vân Tần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.