Đôi mắt của Lâm Tịch tỏa sáng, sau đó hắn bắt đầu ma biến.
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã cho rằng chưởng giáo núi Luyện Ngục chưa hẳn tất thắng, bởi vì trong tay bọn hắn còn nắm giữ rất nhiều sức mạnh mà chưởng giáo núi Luyện Ngục không biết.
Tỷ như trong những người tu hành thành công dung hồn trong lịch sử Vân Tần từ trước đến nay, Nam Cung Vị Ương đã dung hồn được một yêu thú Thánh sư vô cùng mạnh mẽ, tỷ như trong tay bọn họ còn có bảy viên bảo thạch của người tu hành cổ.
Nếu như nói chưởng giáo núi Luyện Ngục là một con sông lớn trước nay chưa từng có, vậy hắn chính là những tảng đá lớn đượt đặt vào sông bất ngờ, không ngừng được đặt vào, cho đến khi con sông này bị ngăn chặn.
Hơn nữa, hắn có thể khẳng định sức mạnh của học viện không chỉ giới hạn ở Trương Bình đã trở thành đại trưởng lão núi Luyện Ngục, không chỉ là Vong Tình kiếm, không chỉ là Từ Sinh Mạt.
Luồng gió ẩn chứa khí tức hắn quen thuộc này chính là một sức mạnh khác của học viện, một sức mạnh có thể quyết định cả trận chiến này.
Đôi mắt uy nghiêm của chưởng giáo núi Luyện Ngục chợt co lại.
Một cây tên màu xanh ngọc không có bất kỳ phù văn nào đột nhiên xuất hiện trước người lão.
Luồng gió kia còn cao cao trên trời, nhưng cây tên kim loại màu xanh ngọc này lại đến trước mặt lão.
Không có ai biết cây tên này được bắn tới từ đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098305/chuong-767.html