Chương trước
Chương sau
Chưa từng có người nào dám nói như vậy với chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Mặc dù là trong núi Luyện Ngục, chưởng giáo núi Luyện Ngục đã từng giao cho các đại trưởng lão có quyền lực thay thế lão ta làm mọi chuyện, nhưng sau khi giết Lý Khổ, một tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục chỉ là hơi nghi vấn thực lực của chưởng giáo núi Luyện Ngục, ngay lập tức đã bị lão ta phế đi, lấy hết mọi quyền lực, thậm chí còn không bằng những đệ tử quan trọng trong núi Luyện Ngục...Bởi vì cho dù chỉ là một tên đệ tử tương đối quan trọng, nhưng chưởng giáo núi Luyện Ngục sẽ không phái tới thành Trung Châu để chịu chết.

Nhưng khi nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, chưởng giáo núi Luyện Ngục lại không tức giận, ngược lại còn tỏ ra luyến quyến mùi vị nhân gian ở nơi đây, khẽ cười một cái, bình thản trả lời như đang nói chuyện:

- Vừa rồi ngươi cũng không thể biết được ta là ai, cho thấy Tướng Thần không phải là có thể dự đoán được mọi việc.

Lâm Tịch chấn động trong lòng, hắn cảm giác được tầm nhìn và cách nghĩ của tên chưởng giáo núi Luyện Ngục này hoàn toàn khác với người bình thường, nên hắn chậm rãi thở ra một hơi, muốn giúp cho những người bên cạnh mình tự tin hơn. Nhưng ngay nháy mắt mở miệng ra, hắn đột nhiên hiểu được rằng vào lúc này, tinh thần lại quan trọng hơn lòng tin.

Cho nên, hắn ta không cãi lại, chỉ là nhìn vào khuôn mặt của chưởng giáo núi Luyện Ngục, bình thản nói:

- Thế gian này không có người nào có thể biết được mọi chuyện sẽ xảy ra, nên chính ngươi cũng không thể biết được hôm nay ngươi sẽ sống sót rời khỏi đây, hay là chết tại đây.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục không tức giận, tất nhiên cũng không tranh cãi với Lâm Tịch, chỉ là nhìn Lâm Tịch với ánh mắt đầy thú vị, nói:

- Nếu như không có ngươi, ta sẽ tiến vào sơn mạch Đăng Thiên mà không cần lo nghĩ gì cả, đó là một con đường bằng phẳng, làm bất cứ chuyện gì mà cũng không cần nghĩ ngợi đến hậu quả của nó, nên ta rất vui khi ngươi có thể kịp thời chạy đến.

- Trong lòng không có cảm giác thú vị sao? Đây chỉ là ý nghĩ của loại người như ngươi.

Lâm Tịch nghĩ tới nhiều quân nhân Vân Tần đã chết, nghĩ tới Lý Khai Vân vĩnh viễn không gặp lại, nghĩ tới Cố Vân Tĩnh hẳn luôn muốn về quê an nghĩ tuổi già, tâm tình của hắn càng lúc càng bình tĩnh hơn, nhưng máu trong người tựa hồ muốn bốc cháy hừng hực, nên hắn chậm rãi nhìn chưởng giáo núi Luyện Ngục, nói:

- Với người như ngươi, xem ra có vào Vân Tần hay không, hay là đối với chuyện sống chết của mọi người, cũng chỉ là một trò chơi. Nhưng chúng ta không cảm thấy đây là trò chơi, từng ngọn cây ngọn cỏ, từng người trong chúng ta, đều vô cùng chân thật. Đạt tới tu vi như vậy rồi, ngươi tự thấy mình là vô địch, nhưng ngươi sẽ không hiểu cảm tình chúng ta, nên ngươi sẽ không bao giờ hiểu được tại sao Diệp Vong Tình có thể giết chết con chó kia của ngươi.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục trầm ngâm một hồi.

Lão ta trịnh trọng suy nghĩ câu nói này của Lâm Tịch, sau đó chậm rãi nói:

- Lời ngươi nói có lẽ đúng vài phần, nhưng mà ngươi không thể hiểu được tâm tình của ta. Nếu như một người cảm thấy không còn chuyện gì thú vị nữa, đó là một việc vô cùng đáng sợ...Hiện giờ, chuyện này khiến ta cảm thấy rất thú vị, hơn nữa đây là chuyện ta đã muốn làm từ lâu. Trừ chuyện này ra, ta không nghĩ rằng còn chuyện khác có thể khiến ta cảm thấy thú vị nữa. Nếu ngay cả lúc chắc chắn nhất, mà ta sợ hãi không dám đi làm, vậy ta thật sự nghi ngờ cả cuộc đời này của ta.

Lâm Tịch là người có thể chấp nhận hầu hết tư tưởng của thế gian này.

Thật ra chính hắn cũng có thể hiểu được tâm tình cũng như cách suy nghĩ của chưởng giáo núi Luyện Ngục, hắn cũng hiểu rằng chưởng giáo núi Luyện Ngục không tìm được lý do phản bác hắn, thậm chí là có thể bình tĩnh đến mức nói chuyện với một người đang tức giận và có sát khí với mình. Tuy nhiên, với chuyện mà chưởng giáo núi Luyện Ngục cảm thấy thú vị, Lâm Tịch lại không cảm thấy thú vị, thậm chí là Lâm Tịch còn cảm thấy nhàm chán. Hắn cảm thấy nhàm chán đến mức thà ngồi kể chuyện ma với Từ Sinh Mạt giữa lúc đêm khuya, còn hơn thảo luận chuyện nhân sinh với chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Cho nên, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chưởng giáo núi Luyện Ngục, không nói thêm bất kỳ lời nào.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục nhíu mày.

Nhưng ngay sau đó lão ta cảm thấy càng thú vị hơn, lão ta cảm thấy mình đã cảm nhận được tinh thần và tình cảm của Lâm Tịch, nên lão ta không nói chuyện với Lâm Tịch nữa, mà chuyển sang nhìn Trạm Thai Thiển Đường, trịnh trọng lên tiếng:

- Trạm Thai Thiển Đường, chỉ cần ngươi không đối địch với ta nữa, ta có thể hoàn thành tâm nguyện của lão sư ngươi, giúp ngươi trở thành hoàng đế Đại Mãng, đồng thời cho phép ngươi dùng tài năng của mình thống trị Đại Mãng. Ta có thể giao Đại Mãng cho ngươi, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Đại Mãng nữa. Ta tin với năng lực của ngươi, vương triều Đại Mãng sẽ nghênh đón thịnh thế chưa bao giờ có.

Tất cả người Đại Mãng lạy phục trên mặt đất đã sớm kinh hãi tới mức chết lặng, nên khi chưởng giáo núi Luyện Ngục nói những lời này cũng không thể khiến bọn hắn kinh hãi hơn được nữa, bọn họ chỉ cảm thấy đây là một lời đề nghị vô cùng hấp dẫn, căn bản không thể từ chối được.

Một người giống như chưởng giáo núi Luyện Ngục vốn đã nắm trong tay toàn bộ mọi chuyện, tùy tâm mình mà làm, nên lão ta không cần phải nói dối hay là lường gạt bất kỳ ai...Hiện giờ, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tán thưởng trong lời nói của lão ta đối với chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Tâm ý của chưởng giáo núi Luyện Ngục hiện giờ cũng vô cùng rõ ràng: Sau khi lão ta tiến vào Vân Tần, lão ta đã không thèm để ý đến một Đại Mãng nhỏ nhoi nữa, hơn nữa lão ta cũng không có tuổi thọ vĩnh cửu với trời đất, nên khi còn sống, lão ta sẽ chú ý đến những việc mình cảm thấy thú vị.

Hoặc là lão ta cảm thấy xem Trạm Thai Thiển Đường làm cách nào để chấn hưng được Đại Mãng, cũng là một chuyện thú vị.

Một hoàng đế anh minh nhất sử sách, một Đại Mãng vô cùng hưng thịnh, vô số dân chúng Đại Mãng an cư lạc nghiệp, có lẽ sẽ bắt đầu từ lời hứa của lão ta mà sinh ra.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Trạm Thai Thiển Đường.

Thoát khỏi khống chế của núi Luyện Ngục, giải thoát dân chúng Đại Mãng khỏi bóng ma làm nô lệ cho núi Luyện Ngục, đây chính là tâm nguyện của lão hoàng đế Đại Mãng và Lý Khổ, cũng là mục tiêu duy nhất của Trạm Thai Thiển Đường.

Bây giờ là lúc Trạm Thai Thiển Đường lên tiếng, nhưng vì khí tức của chưởng giáo núi Luyện Ngục đối với hắn vô cùng lớn, nên sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, nhưng âm thanh lại vô cùng bình tĩnh:

- Ngươi có thể khiến Lý Khổ sống lại không? Ngươi có thể cứu sống nhiều người tu hành Thiên Ma quật đã bị ngươi giết không? Ngươi có thể khiến Thiên Ma quật phục sinh, hủy diệt núi Luyện Ngục không?

Hắn không trả lời câu hỏi của chưởng giáo núi Luyện Ngục, chỉ là hỏi ngược lại ba câu này.

Người chết không thể sống lại, đây là lý lẽ đơn giản nhất.

Nên mọi người lập tức hiểu được câu trả lời chính xác của hắn là gì. 

Chưởng giáo núi Luyện Ngục hơi thất vọng lắc đầu, sau đó bình tĩnh nhìn mỗi người bên cạnh Lâm Tịch, chậm rãi nói:

- Vậy có ai muốn thay đổi không? Ta vẫn có thể cho người đó Đại Mãng.

Đây cũng là một lời hứa vô cùng chắc chắn.

Chỉ là không có ai động tâm.

Từ Sinh Mạt không thể điều khiển phi kiếm của mình nữa muốn mở miệng, mặc dù hắn ta không thể chống đỡ được một chiêu của chưởng giáo núi Luyện Ngục, nhưng hắn rất muốn mở miệng chửi một câu ngu ngốc.

- Ngu ngốc!

Nhưng lại có một giọng nói chậm rãi mà có lực vang lên sớm hơn hắn.

Chủ nhân của giọng nói này cũng là một người đã tiêu hao hết hồn lực, Biên Lăng Hàm.

Hiện giờ nàng đang nhớ tới vô số hình ảnh.

Trưởng Tôn Vô Cương chết đi, Lâm Tịch trọng thương hôn mê, Khương Ngọc Nhi chết, Văn Nhân Thương Nguyệt trở thành thống lãnh bảy lộ quân của Đại Mãng, vô số người Vân Tần chết trận, Lý Khai Vân chết...Đáng lẽ phải có vô số hình ảnh tốt đẹp, nhưng lại bị chiến hỏa và xiềng xích hủy hoại, vĩnh viễn không thể trở lại.

Ánh mắt của nàng hiện giờ tràn đầy sự cừu hận và sát khí.

Đám người Khương Tiếu Y và Tần Tích Nguyệt bên cạnh nàng cũng vậy, ai cũng cảm thấy lửa giận trong lòng mình đang bốc lên cao, cừu hận thấm vào xương tủy.

Toàn bộ đều có liên quan tới núi Luyện Ngục.

Mặc dù chưởng giáo núi Luyện Ngục có mạnh hơn, nhưng vì những gì tốt đẹp đã bị hủy diệt, vì những người không thể sống lại được nữa, bọn họ có thể khuất phục? Có thể cúi đầu sao?

Tất cả quân nhân Vân Tần bên trong Thiên Diệp quan đều không thể hiểu được cừu hận của những người tu hành trẻ tuổi học viện Thanh Loan này, nhưng bọn họ có cảm giác được tinh thần đó. Chỉ là những lời nói vô cùng đơn giản, nhưng bọn họ đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩ của học viện Thanh Loan. Cho đến lúc này, bọn họ đã biết rõ là ai đang vì Vân Tần chiến đấu, nên nhiệt huyết trong thân thể bọn họ cũng bắt đầu được bốc cháy.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục nhìn Biên Lăng Hàm một cái.

Ánh mắt của lão ta như biến thành chân thật, khiến không khí phải rung động, nhưng lão ta không lập tức ra tay với Biên Lăng Hàm.

Lâm Tịch bất giác tươi cười.

Hắn cười không phải vì tự tin thắng lợi, mà cười vì những bằng hữu bên cạnh mình, những người không để ý đến sinh tử của mình, mà cùng đứng với hắn chiến đấu với chưởng giáo núi Luyện Ngục.

- Ngươi đang sợ...Ngươi cảm thấy ta nói đúng, nên ngươi không dám ra tay trước, có đúng không?

Hắn nhìn chưởng giáo núi Luyện Ngục vô cùng uy nghiêm, đang khiến cho toàn bộ thần quan núi Luyện Ngục phải cúi đầu sát đất, chậm rãi cười nói.

Sau đó hắn bắt đầu di chuyển, đi tới chiếc xe người kéo cuối cùng đó.

Hắn đang chờ một cơ hội ra tay.

Chỉ là phần lớn bọn họ đều muốn tiếp cận chưởng giáo núi Luyện Ngục, sau đó sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình, nên việc đầu tiên bọn họ cần làm chính là tiếp cận chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Lúc này, Lâm Tịch không làm bất cứ động tác dư thừa nào, nhưng mọi người xung quanh hắn lại không do dự, bắt đầu di chuyển cùng với hắn.

Trạm Thai Thiển Đường cũng không vì cự tuyệt lời hứa hẹn của chưởng giáo núi Luyện Ngục mà tâm thần không yên, ngược lại so với bất kỳ lúc nào khác, cước bộ của hắn càng kiên định hơn. Hắn biết dũng khí của người Vân Tần có được ngày hôm nay là nhờ những gì Trương viện trưởng và những người tu hành năm xưa mang đến, nên hắn càng tin tưởng những gì mình làm là chính xác.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục không trả lời, lão ta chỉ lẳng lặng buông thỏng mí mắt của mình trong luồng ánh sáng màu hồng.

Tại chiếc xe người kéo còn lại cách lão ta không xa, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia quát lớn một tiếng, toàn bộ thần quan núi Luyện Ngục lập tức đứng lên.

- Ta chịu trách nhiệm đối phó tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này.

Cùng lúc đó, viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ nhẹ nhàng nói với Lâm Tịch.

Lâm Tịch hơi ngạc nhiên, nhưng hắn lại không chất vấn, chỉ là nhìn viên tướng lãnh này một cái, muốn xác nhận lại:

- Một mình ngươi sao?

Viên tướng lãnh lạnh lùng gật đầu, nói:

- Một mình ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.