Chương trước
Chương sau
Sắc mặt của một gã tướng lãnh cấp cao quân đội Vân Tần ở Thiên Diệp quan vô cùng khó coi.

Mặc dù hầu hết tướng lãnh biên quan hành tỉnh Nam Lăng đều biết Diệp Vong Tình, cũng kính trọng tên kiếm sư đệ nhất hành tỉnh Đông Lâm, nhưng trong tình huống hai bên đang ký minh ước, đồng thời hoàng thành Trung Châu đã từng thanh tẩy một lần quân đội Thiên Diệp quan, mà Diệp Vong Tình có thể trực tiếp nhận quan mà không bị ngăn cản gì, điều này cho thấy sức mạnh của học viện Thanh Loan vẫn ngoài sức tưởng tượng của hắn. Tên tướng lãnh cao cấp trung thành với hoàng đế này bắt đầu hoài nghi liệu mình có thật sự khống chế Thiên Diệp quan hay không.

Nhưng hiện giờ không có bất kỳ ai để ý đến sắc mặt của hắn.

Ánh mắt mọi người đang tập trung vào Diệp Vong Tình và chiếc xe người kéo toát ra khói đen dày đặc kia.

Mặc dù Diệp Vong Tình không nói rõ muốn quyết đấu với ai, nhưng ánh mắt và thần thái lúc nói chuyện với hắn lại khiến tất cả mọi người hiểu rõ hắn ta đang trực tiếp khiêu chiến đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Ngay cả Nghê Hạc Niên cũng vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đục ngầu của lão ta toát lên thần sắc kỳ lạ. Lão ta căn bản không thể ngờ Diệp Vong Tình của Diệp gia hành tỉnh Đông Lâm lại có thể đạt đến trình độ khiến lão ta phải ngạc nhiên như vậy.

- Thật thú vị.

Lão ta bất giác mừng rỡ cảm thán.

Chỉ riêng vở kịch và Diệp Vong Tình biểu hiện như vậy, bất kể chưởng giáo núi Luyện Ngục có xuất hiện hay không, đã khiến lão ta cảm thấy việc mình đến đây không vô ích.

- Thật thú vị.

Điều trùng hợp chính là bên trong chiếc xe người kéo kia, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục cũng phát ra cùng lời nói.

Bóng người cao lớn được khói đen dày đặc cuồn cuộn bao phủ nhìn Diệp Vong Tình, tựa như đang đánh giá một món đồ chơi.

- Chỉ tiếc ngươi căn bản không đủ tư cách khiêu chiến ta.

- Đây là đối thủ của ngươi.

Ánh mắt của đại trưởng lão núi Luyện Ngục tựa như biến thành thực chất, xuyên qua cửa nhập Thiên Diệp quan, nhìn trúng tên cung phụng đang đứng cạnh hoàng đế Đại Mãng.

Tên cung phụng này cảm nhận được ý của lão ta, thân thể hơi cương cứng, nhưng vẫn đi ra ngoài, khom mình hành lễ với Diệp Vong Tình, chuẩn bị lên tiếng.

Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Hồ Ích Dịch đã kéo tấm mặt nạ da người xuống lại đi tới trước mặt hắn, rồi tiếp tục đi về chỗ Diệp Vong Tình, bình thản nói:

- Ngay cả ta ngươi cũng không thể địch lại, có tư cách gì khiêu chiến Diệp Vong Tình?

Tên cung phụng Đại Mãng này dừng lại, xấu hổ cúi đầu xuống.

Diệp Vong Tình mỉm cười, bình tĩnh nhìn tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang được khói đen cuồn cuộn bao phủ, không lên tiếng nữa.

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.

- Chỉ dựa vào ngươi mà muốn khiêu chiến đại trưởng lão núi Luyện Ngục ta?

Một tên thần quan núi Luyện Ngục có khuôn mặt lạnh như sắt từ bên trái xe người kéo bước ra ngoài, nhìn Diệp Vong Tình nói:

- Trừ khi ngươi có thể đi qua ta, bằng không cút ngay.

Tên thần quan mặc áo bào đỏ như máu này cũng như mọi tên thần quan núi Luyện Ngục khác, trời sanh đã có sự kiêu ngạo hơn người. Hơn nữa, trong những thần quan núi Luyện Ngục ở đây, tên thần quan này trông hơi cao gầy, cao hơn Diệp Vong Tình cả nửa cái đầu, hắn lại đội cái mũ nhọn hoắc của núi Luyện Ngục, nên trông hắn như từ người trên cao nhìn xuống kẻ thấp hèn.

Chỉ là âm thanh của hắn thoạt nghe lại rất vô sỉ.

Cho dù Diệp Vong Tình chiến thắng, như vậy phải chiến đấu một trận mới có thể quyết đấu với đại trưởng lão núi Luyện Ngục, đây là xa luân chiến, không phải là quyết đấu công bình.

- Để ta tới đi.

Nhưng ngay lúc này, tên lễ quan trung niên khác đứng bên cạnh Hồ Ích Dịch lại chậm rãi bóc tấm mặt nạ da người ra, bình tĩnh nói.

Tiếng động ồn ào vang lên.

So với việc Hồ Ích Dịch hiện thân và Diệp Vong Tình khiêu chiến đại trưởng lão núi Luyện Ngục, thân phận của người này càng khiến mọi người kinh động hơn.

Bởi vì hắn ta là Trạm Thai Thiển Đường.

Nếu như không phải chưởng giáo núi Luyện Ngục lợi dụng Văn Nhân Thương Nguyệt, hắn mới là hoàng đế Đại Mãng.

Một người như hắn lại đóng vai trở thành hộ vệ của hoàng đế Đại Mãng trong vở kịch này, đáng lẽ phải khiến mọi người cảm thấy khó hiểu và khiếp sợ. Nhưng vào lúc này, có rất nhiều người lại hiểu được vì sao.

Hoàng đế Đại Mãng hiển nhiên cũng trở thành người bị núi Luyện Ngục vứt bỏ.

Để làm dịu bớt lửa giận của dân chúng, dễ dàng nắm thế cục Đại Mãng trong tay hơn, phương pháp tốt nhất không phải là để người của mình nắm giữ chức vụ thống soái bảy lộ quân, mà chính là trực tiếp phế bỏ hoàng đế Đại Mãng.

Nếu như khiến cho hoàng đế Đại Mãng chết ở núi Thiên Hà, vậy cái chết này càng có giá trị hơn.

Hoàng đế Đại Mãng tất nhiên sợ núi Luyện Ngục, nhưng hắn ta càng sợ chết hơn.

Trạm Thai Thiển Đường đã đánh cược thắng.

Hắn dùng phương pháp trực tiếp nhất, khiến cho tên hoàng đế Đại Mãng này đi theo cạnh hắn và Hồ Ích Dịch. Kết quả của chiến thắng này chính là Trạm Thai Thiển Đường có thể nhận được một phần sức mạnh của hoàng đế Đại Mãng.

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục ở trong chiếc xe người kéo được khói đen dày đặc bao phủ không nói gì, chỉ là từ xa xa nhìn hoàng đế Đại Mãng một cái.

Tên hoàng đế Đại Mãng tỏ ra uất hận, muốn yêu cầu sống này lập tức cảm thấy tay chân bủn rủn, sợ hãi ngồi ngay đó.

Diệp Vong Tình cũng hơi vui mừng. Hắn nghĩ rằng lão hoàng đế Đại Mãng quả nhiên không chọn sai, tên đệ tử mà ông ta chọn có trí khôn hơn người, vượt xa cả tu vi của bản thân đệ tử ông ta. Nhưng hắn chỉ nhìn Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường một cái, mỉm cười lắc đầu:

- Không cần, vừa lúc lấy hắn luyện kiếm.

- Hơn nữa, sau khi giết chết hắn, ta muốn ngoại trừ lý do không dám ra, lão ta không thể kiếm lý do khác để từ chối quyết đấu với ta.

Diệp Vong Tình nhìn tên thần quan núi Luyện Ngục cao gầy, nói tiếp một câu.

Hắn trực tiếp dùng hai chữ "giết chết'', chứ không phải ''đánh bại''.

Hai chữ này càng khiến rất nhiều quan viên Vân Tần cảm thấy rét lạnh, bọn họ biết dù mình có nói gì, Diệp Vong Tình, Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường sẽ không thay đổi ý định ban đầu, chính là giết chết tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này.

Trạm Thai Thiển Đường cũng không biết Diệp Vong Tình đã xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt của Diệp Vong Tình lại khiến hắn khẽ nhíu mày, sau đấy bình tĩnh gật đầu, không nói gì khác.

Nếu như hắn và Hồ Ích Dịch đã công khai xuất hiện, vậy việc ra tay cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Tên thần quan núi Luyện Ngục cao gầy, đầu đội chiếc nón nhọn hoắc, tỏ vẻ tức giận vô cùng. Nên hắn đi tới trước, đối mặt với Diệp Vong Tình, sau đấy hắn ta không nói một câu nào cả, nhưng những mạch máu của hắn ta bất chợt biến to lên và chuyển thành màu đen, bắt đầu ma biến.

- Ngu xuẩn, không biết là chúng ta có dược vật đối phó ma biến sao?

- Quá chậm!

Diệp Vong Tình nói hai câu này, sau đấy thanh kiếm màu trắng thuần của hắn đã tự động bay ra khỏi vỏ.

Tốc độ ma biến của tên thần quan núi Luyện Ngục này thật ra không chậm, chỉ là sau khi nghe xong câu nói "chúng ta có dược vật đối phó ma biến", hành động của hắn đã chậm hơn đối phương một chút. Nên trong lúc thân thể của tên thần quan trung niên cao gầy vừa mới biến lớn, sức mạnh không ngừng tăng trưởng, thanh kiếm màu trắng của Diệp Vong Tình đã phá không tới, mạnh mẽ chém tới mặt tên thần quan này.

Tu vi của tên thần quan núi Luyện Ngục này chính là Thánh giai.

Mặc dù sau khi ma biến xong, tu vi Thánh giai không thể nào đạt tới Đại thánh sư hoàn toàn khác được, nhưng tất nhiên hắn đã không phải là Thánh sư bình thường nữa. Cho nên, mặc dù bị câu nói của Diệp Vong Tình làm nhiễu loạn tâm trí của mình, sức mạnh còn chưa đạt tới đỉnh, nhưng tên thần quan này tự cảm thấy mình có thể đánh tan phi kiếm của Diệp Vong Tình.

Nhưng ngay khi ngẩng đầu đối mặt với thanh phi kiếm này, hắn phát hiện cảm giác của mình đã bị cắt thành những mảnh nhỏ.

Có một sợi xiềng xích từ trong tay của hắn bay lên, cuốn vào chuôi kiếm của thanh phi kiếm, mà ngay khi đó, mũi kiếm sắc bén đã trực tiếp đâm xuyên má trái của hắn, xuyên thẳng bộ não.

"Ầm!''

Tên thần quan núi Luyện Ngục bị Diệp Vong Tình dùng một kiếm đâm xuyên não này té xuống như ngọn núi, nằm bất động trên đường.

Rất nhiều người há to miệng ra, bởi vì trận chiến này kết thúc quá nhanh, bọn họ căn bản không thấy rõ tên thần quan trung niên có tu vi Thánh sư này chết như thế nào.

Không ít người tu hành quân đội đến từ hoàng thành Trung Châu thất thần nhìn Lâm Tịch.

Thánh sư chiến đấu, nhưng Diệp Vong Tình dễ dàng giành lấy thắng lợi. Rõ ràng Diệp Vong Tình vừa lên cấp Thánh sư trong hai hay ba năm nay, tại sao có thể mạnh mẽ như vậy?

- Vong Tình kiếm.

Âm thanh trong xe người kéo lại vang lên, mang theo vài phần nặng nề và tức giận.

- Người lừa gạt.

Hiện giờ có rất nhiều Thánh sư đang ở đây, nhìn thấy trận chiến vừa rồi, trong đó thậm chí còn có người vô cùng hiểu rõ ma biến là quá trình như thế nào như Trạm Thai Thiển Đường, cho nên, bọn họ hiểu rõ ba chữ "ngươi lừa gạt" mà tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục vừa nói với Trạm Thai Thiển Đường, không chỉ nhắc đến những lời đe dọa ban đầu của Trạm Thai Thiển Đường, mà còn bao hàm những ý nghĩa khác.

Trong quá trình ma biến, các cơ quan của thần quan núi Luyện Ngục đang thi triển ma biến, bao gồm cả cảm giác cũng như thân thể, đều không ngừng đề cao.

Trong lúc cảm giác thay đổi mạnh mẽ, những vật mà người tu hành "nhìn" sẽ khác với những lúc bình thường. Hơn nữa, Vong Tình kiếm có khả năng cắt phá mọi cảm giác của người tu hành, nên mới khiến cho tên thần quan trung niên kia còn chưa kịp hành động gì, đã bị một kiếm đâm chết.

Thế giới người tu hành có quy tắc quyết đấu, trong tình huống công khai quyết đấu, không có bên nào được phép lừa gạt, nhưng Diệp Vong Tình lại không cãi lại, hắn thậm chí không nhắc đến việc đối phương định dùng xa luân chiến.

Hắn chỉ tiếp lấy thanh phi kiếm màu trắng đang nhuốm máu, mũi kiếm hướng xuống, hỏi tên đại trưởng lão đang trong chiếc xe người kéo với giọng điệu khinh miệt:

- Ngươi không dám?

Đây là một câu hỏi tỏ rõ sự ngông cuồng và khinh thường.

Quyền uy vô thượng của núi Luyện Ngục ở trong Đại Mãng là do sự thần bí, uy nghiêm và cường đại tích lũy lại qua vô số năm.

Khiến cho thân thể của mình được khói đen dày đặc bao quanh, người nhìn vào sẽ cảm thấy đáng sợ vô cùng, đây là một thủ đoạn tỏ rõ sự uy nghiêm.

Đại nhân vật núi Luyện Ngục có thể dễ dàng tha thứ chuyện cường giả dưới tay mình bị giết chết, có thể vứt bỏ một số cường giả tuyệt thế, thậm chí là phế bỏ người có nhiều uy quyền như hoàng đế Đại Mãng, nhưng tuyệt đối không tha thứ uy nghiêm của mình mất đi.

Cho nên, tên đại trưởng lão trong xe người kéo lập tức bước ra ngoài, trên người lão ta phát ra vô số tiếng vang, giống như là có ma vật hú gọi:

- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ giúp ngươi.

Trong âm thanh vô cùng đáng sợ đấy, Diệp Vong Tình chỉ cười cười.

Cũng bởi vì đại nhân vật núi Luyện Ngục uy nghiêm đến mức không cho phép ai khiêu khích, nên chỉ cần giết chết được tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, nếu như chưởng giáo núi Luyện Ngục đích thân tới, rất có thể lão già đấy sẽ đích thân ra tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.