Người nào cũng cho rằng mục tiêu của phi kiếm của Nam Cung Vị Ương chỉ là vết thương đó.
Bởi vì thân thể của Hải yêu vương tựa như được kim loại bền chắc nhất của Vân Tần chế tạo thành, mặc dù lúc trước Nam Cung Vị Ương đã dùng hết sức mình, nhưng phi kiếm cũng chỉ có thể đâm sâu vào mấy tấc, nếu như chuyển sang các nơi khác, thanh phi kiếm đó cũng không thể khiến con Hải yêu vương đó bị thương nặng hơn.
Cho nên, cách phòng ngự của con lão Hải yêu vương là vô cùng đơn giản mà hiệu quả.
Hơn nữa, sự bình tĩnh và lãnh khốc của nó cũng khiến người ta cảm thấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương có lẽ không thể đâm thủng mu bàn tay của nó được.
Nhưng phi kiếm của Nam Cung Vị Ương lại không chém xuống.
Trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi mà ngay cả con lão Hải yêu vương này cũng không thể phản ứng kịp, thanh phi kiếm mang theo kiếm ý vô cùng bén nhọn đang đâm xuống đột nhiên mất hết toàn bộ sức mạnh, sau đấy xoay tròn trên không trung như một con quay.
Một sợi xích màu vàng lợt, bề ngoài có đầy những phù văn tinh tế màu xanh thẳm, đột nhiên từ mặt đất trước người con Hải yêu vương đã bị thương từ trước đâm ra ngoài, mạnh mẽ đâm thẳng vào mắt trái của con Hải yêu vương đã bị thương với tốc độ nhanh như phi kiếm.
Sợi xích này chỉ lớn như ngón út, nhưng bởi vì tốc độ lao ra bên ngoài quá nhanh, nên bộc phát một loại khí thế khiến người ta sợ hãi.
Hơn nữa, ngay trước khi tiếp xúc với mắt trái của con Hải yêu vương bị thương, toàn bộ sợi xích đột nhiên đỏ ngầu, phát ra một ngọn lửa nóng đến mức đủ nung chảy cả kim loại cứng rắn nhất.
Đỉnh đầu sắc nhọn của sợi xích đấy đâm thẳng tới, chuẩn xác đụng vào điểm máu màu đỏ trong con mắt trái của Hải yêu vương.
Sau đó máu tươi màu đỏ nhanh chóng tràn ngập khắp con ngươi trái của Hải yêu vương, rồi nhanh chóng biến thành màu đen tím.
Cả con ngươi bị lõm sâu xuống, tựa như một quả trái cây đỏ mọng đột nhiên nổ tung.
Máu của loài Hải yêu vương này vô cùng kỳ lạ, trước khi tiếp xúc với không khí là màu đỏ, nhưng sau khi tiếp xúc với không khí, lại biến thành màu đen tím.
Trong nháy mắt trào ra ngoài, loại máu kỳ lạ này đã bị sợi xích đang được ngọn lửa màu đỏ quấn quanh đốt thành phấn vụn nám đen, sau đó sợi xích đấy tiếp tục xâm nhập vào bên trong, đâm sâu vào trong sọ não con Hải yêu vương bị thương.
Khi sợi xích đấy đâm sâu vào trong, người khác thậm chí còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, con lão Hải yêu vương kia đã bắt đầu hành động, có những luồng ánh sáng màu lam từ trong lòng tay nó phát ra ngoài.
Thần sắc oán độc và tức giận hiện rõ trong đôi mắt của con Hải yêu vương già nua.
Những luồng ánh sáng màu lam được hồn lực ngưng đọng lại trong tay của nó tựa như những sợi gân bên trong cơ thể phóng ra ngoài, quấn quanh sợi xích lại, trói chặt, khiến cho sợi xích đấy không thể tiến thêm.
Nhưng đối với Nam Cung Vị Ương, sợi xích đấy không phải là đồ vật quan trọng nhất, mục đích của nàng đã đạt được.
Con Hải yêu vương kia trước đó đã bị nàng làm bị thương nặng, sau khi sợi xích đỏ ngầu đâm sâu vào bên trong bộ não của nó, cả người nó lập tức ngã xuống như một người sống đời sống thực vật, nằm ngay bên cạnh con lão Hải yêu vương.
Cho nên, nàng lập tức vứt bỏ sợi xích.
Sợi xích nối liền với ống tay áo trái của nàng lập tức được tháo xuống, nàng không hề để ý đến việc này, tựa như đang vứt một cây củi khô.
Hồn lực của nàng một lần nữa quán chú vào thanh phi kiếm đang bay trên không trung.
...
Bất kỳ Thánh giai nào cũng là người cực kỳ kiêu ngạo, họ luôn có cảm giác mình mạnh mẽ đến mức có thể dễ dàng đè ép tất cả mọi vật, nên mọi Thánh giai đều luôn luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn người khác.
Tựa như Lâm Tịch lần đầu tiên tiến vào thành Trung Châu, gặp phải Ảnh Tử Thánh sư, nhưng khi đấy Ảnh Tử Thánh sư luôn coi Lâm Tịch như một người vô cùng nhỏ bé.
Trong mắt của lão Hải yêu vương, cho dù là Nam Cung Vị Ương, đó cũng là người vô cùng nhỏ bé.
Khi ánh sáng trên sợi xích biến mất, sợi xích đỏ bừng bị nó rút mạnh ra khỏi mặt đất như một con rắn bị chết, nó lập tức gào thét dữ dội.
Mọi người đột nhiên cảm thấy ánh mắt đau nhói.
Nguyên khí sềnh sệch dao động, khiến cho tất cả mọi người trong sơn động này cảm thấy có một màn hơi nước đột nhiên hóa thành biển sâu mênh mông, tràn ngập khắp trời đất.
Từng giọt nước nhỏ không ngừng từ trên rơi xuống, tựa như trời đang mưa.
Mỗi một giọt nước rơi xuống vốn trong suốt, không có chút màu sắc, nhưng nay lại biến thành màu xanh đậm, trở nên nặng nề vô cùng, mỗi khi rơi xuống sẽ phát ra âm thanh bị bóp ép lại.
Một luồng nguyên khí bàng bạc và vô cùng áp lực được tạo thành trước người lão Hải yêu vương, tựa như có một cơn thủy triều mạnh mẽ chuẩn bị càn quét mọi thứ.
Chỉ là một cơn gió do nguyên khí tạo thành, nhưng nó đã mạnh mẽ đến mức khiến ba con nhện quỷ nước đang lao tới tấn công Trì Tiểu Dạ đột nhiên tăng tốc hơn rất nhiều.
Trên người ba con nhện quỷ nước có hình dáng đáng sợ đấy, từ bộ lông cho đến miệng nó, đâu đâu cũng có sương mù màu trắng cuồn cuộn toát ra ngoài.
Sương mù màu trắng này rất nhạt, hơn nữa lại hòa tan trong gió, nhanh chóng khuếch tán đi như đường tan trong nước.
Xông đến nhanh nhất chính là Thiên Phượng Vân Tần cả người như vàng ròng.
Ba con nhện quỷ nước có chiến lực tương đối khá này đang mong đợi con yêu thú màu vàng trước mặt mình sẽ té ngã xuống trong sương mù, nhưng cả ba bọn chúng lập tức sững sờ, ánh mắt gần như đọng lại.
Sương mù màu trắng của bọn chúng có ẩn chứa kịch độc có thể khiến yêu thú cường đại hơn cũng phải té ngã xuống, nhưng lại không có tác dụng đối với con yêu thú màu vàng này.
Thiên Phượng Vân Tần trực tiếp xuyên qua mây mù, đi tới trước mặt bọn chúng, mang theo khí tức thiết huyết đáng sợ.
Ba con nhện quỷ nước hoảng sợ, có những đốt tay chân vô cùng dài trên người chúng vươn ra ngoài, cùng lúc tấn công Thiên Phượng Vân Tần màu vàng. Nhưng ngay lúc này, có một dòng nước lạnh bỗng nhiên tấn công.
Khí tức lạnh lẽo trong nháy mắt càn quét.
Tất cả sương mù màu trắng kịch độc bị đông kết ngay trong không trung, biến thành một tầng băng rất mỏng.
Khí lạnh lạnh thấu xương xâm nhập xuống nền đất, đánh mạnh vào thân thể ba con quỷ nhện nước.
Ba con nhện quỷ nước nhanh chóng biến thành màu trắng, động tác chậm chạp đến nỗi mắt thường cũng nhìn thấy được.
Thiên Phượng Vân Tần ăn ý hơi lơ lửng giữa không trung, dòng nước lạnh từ dưới chân nó xông tới, không gây ảnh hưởng đến nó được.
Hồn lực trong cơ thể ba con nhện quỷ nước bộc phát, bọn chúng vừa cố gắng ngăn chặn khí lạnh xâm nhập vào trong, vừa muốn tấn công Thụy Thụy trên không trung, nên các đốt tay chân dài đánh lên trời một cách loạn xạ.
Nhưng cùng lúc đó, Trì Tiểu Dạ mang theo vô số mảnh băng vỡ vụn xuất hiện trước người bọn chúng.
Vòng tròn tỏa ánh sáng trăng từ trong tay nàng bay lên cao, tựa như đó là một vầng trăng thật sự, chém vào đùi những conn nhện quỷ nước.
Âm thanh xương cốt và băng sương vỡ vụn đồng loạt vang lên.
Thiên Phượng Vân Tần màu vàng hoàn thành việc lướt ngang trên cao, móng vuốt nhọn màu vàng chém qua bụng của ba con nhện quỷ nước, khiến cho bụng của ba con nhện quỷ nước gần như bị chém thành ba đoạn.
...
Cũng ngay lúc đó, Trì San luôn tỏ ra anh dũng trong lúc chiến đấu đã trở nên suy yếu. Đóa hoa màu xanh biếc được ngưng đọng lại trong lòng bàn tay nàng đột nhiên lả tả rơi xuống, vỡ thành vô số mảnh vụn như cát mịn, vô cùng mộng ảo.
Thủy triều trước người con lão Hải yêu vương rốt cuộc bộc phát.
Mỗi một giọt nước màu xanh từ trên không trung rơi xuống chợt gia tốc.
Nam Cung Vị Ương đau đớn kêu lên một tiếng, ngay khi khống chế lại được phi kiếm của mình lập tức điều khiển nó xoay tròn, thân kiếm va chạm trên trăm ngàn giọt nước từ trên rơi xuống, tạo thành âm thanh khiến hàm răng người nghe phải tê dại.
- Lui!
Lâm Tịch đang trong trạng thái ma biến quát lên một tiếng, thân thể lui ngược về sau, một tay bắt được Trì San đang từ trên cao hạ xuống, mang theo nàng lui về phía sau.
Tất cả mọi người đều lui về.
Trì Vũ Âm đi theo sau tất cả mọi người, hai thanh kiếm trong đôi tay nàng phát ra ánh sáng chói mắt.
Nhưng sau khi liên tục đánh vỡ mười mấy hạt mưa màu xanh bay về phía Lâm Tịch và Trì San, môi của nàng bất giác đã chảy máu tươi.
Tuy nhiên, nàng ta lại ngậm chặt môi mình, hồn lực trong cơ thể càng bộc phát một cách mãnh liệt. Những luồng ánh sáng vàng do song đoản kiếm trong tay nàng phát ra ngoài ngưng tụ lại gần như biến thành thực chất, từng luồng bay trên không trung, không ngừng va chạm với những hạt mưa kia.
Tất cả đồ vật trên mặt đất đều bị chấn nát, núi đá và những cây gai sắc nhọn mọc trên mặt đất bị hạt mưa đánh vỡ, sau đấy lại bị sức mạnh ẩn chứa bên trong hạt mưa chấn thành phấn bụi bay đi.
Nàng đã cố hết sức.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong, không thể nào chống lại sức mạnh Thánh sư được.
Nàng không tiếc trả giá đắt để bảo vệ Lâm Tịch và Trì San, nên nàng không thể che chở thân thể mình được.
Một hạt mưa mạnh mẽ, tựa như đó là phi kiếm, đâm vào đầu vai phải của nàng.
Thân thể đang lui nhanh về phía sau của nàng tựa như bị một chiếc xe ngựa đụng phải, sức mạnh ẩn chứa bên trong hạt mưa mạnh đến mức khiến cả người nàng bị lún sâu xuống đất, hai mắt cá chân phát ra tiếng nứt xương rợn người.
Một luồng máu tươi từ trên đầu vai nàng phun ra ngoài.
Chỉ là một hạt mưa, nhưng nó lại tạo thành một lỗ máu đáng sợ to như nắm đấm trẻ nít.
Trong cảm giác của nàng, ngay lập tức sẽ có thêm nhiều hạt mưa rơi trúng người mình.
Mọi người phía sau nàng đã lui về sau, cách nàng đến mấy trượng. Ngay tại lúc này, nếu như nàng không ngăn được những hạt mưa đó, hoặc không thể lui về sau được, nàng lập tức sẽ chết.
Nhưng bỗng nhiên có một luồng ánh sáng tinh khiết mà sáng ngời từ sau lưng nàng vọt tới, tràn vào trong người nàng.
Nàng gần như ngừng thở, nhưng thân thể tưởng chừng như đã ngừng lại lập tức lui nhanh về sau.
...
"Rống!"
Con lão Hải yêu vương bước tới trước một bước, nhìn những con người đang giãy dụa chống lại nó. Nó không cho rằng những con người đã tràn ngập nguy cơ đó có thể chống lại đợt tấn công thứ hai của mình.
Khi nó rống to lên, nguyên khí xung quanh một cách dao động mãnh liệt, hồn lực của nó chuẩn bị phát ra ngoài, đồng nghĩa với việc lần tấn công thứ hai đã chuẩn bị xong.
Nhưng ngay nháy mắt đó, trên lân phiến, da thịt của nó bỗng nhiên xuất hiện nhiều ánh sáng màu xanh biếc.
Một đóa hoa màu xanh biếc, lấp lánh ánh sáng, bỗng nhiên mọc ra rồi lớn lên ngay trên người nó.
Nó khẽ ngừng thở, hồn lực trong người nó chuẩn bị bộc phát đột nhiên gián đoạn.
Trong cảm giác của nó, gốc rễ của những đóa hoa này đang cắm sâu vào trong cơ thể mình, hấp thu sức mạnh của nó, thậm chí là hồn lực.
Nó cảm thấy sợ hãi, hồn lực trong cơ thể điên cuồng bao phủ da thịt lại, khiến cho những đóa hoa đó tựa như đang đối chọi với một cơn sóng biển mạnh mẽ.
Nhưng những đóa hoa trông chỉ lớn như lòng bàn tay này lại không bị đánh bay hay chấn vỡ, ngược lại còn không ngừng lớn lên, không bao lâu sau đã có rất nhiều đóa hoa hấp thu được hồn lực của nó, ngày một lớn hơn.
Tuy nhiên, chỉ sau một tíc tắc đó, những đóa hoa lấp lánh ánh sáng này đã bị sức mạnh mạnh mẽ của nó chấn vỡ, biến thành phấn bụi bay đi.
Một dòng nước cọ rửa qua thân thể con lão Hải yêu vương.
Con lão Hải yêu vương này hoảng sợ đứng vững.
Trì Vũ Âm và mấy người Lâm Tịch đã chạy ra khỏi con đường trước mặt nó, không còn thấy nữa.
Nó nhìn thoáng qua con Hải yêu vương nằm ngay dưới chân mình, hôn mê bất tỉnh, trên người không còn khí tức nào tựa như đã chết rồi, sau đấy đột ngột ngẩng đầu rống to một tiếng, tỏ vẻ giận dữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]