Chương trước
Chương sau
Trong mắt người bình thường, chiến đấu giữa những người tu hành, nhất là người tu hành cấp cao, có lẽ trông rất bình thường. Bởi vì việc phân định sinh tử chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, có khi chỉ là một lần ra kiếm, một bên đã ngã xuống, chiến đấu kết thúc.

Nhưng nếu như người xem có tu vi gần bằng với người tu hành đang chiến đấu, lại càng có thể cảm nhận được nhiều lửa khói trong cuộc chiến đó, càng cảm nhận được trận chiến kinh tâm động phách như thế nào.

Hiện giờ, trong đôi mắt màu xanh biếc của Trì Vũ Âm, có vô số màu sắc khác nhau đang không ngừng hiện lên.

Đầu tiên là tiếng bước chân khiến người nghe sợ hãi của Hải yêu vương, tiếp theo là một kiếm chí hàn nhanh như điện xẹt của Nam Cung Vị Ương, mà khi luồng ánh sáng màu đen kia rơi trúng vào một tàn ảnh, nàng lại cảm thấy vô cùng khiếp sợ và không thể hiểu được.

Nàng là một trong những người tu hành mạnh mẽ nhất trong thành Lục Dã. Tu vi hồn lực của nàng đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong, nên nàng có thể cảm giác được những hình ảnh kinh tâm động phách. Trong cảm giác của nàng, ngay nháy mắt Nam Cung Vị Ương, Lâm Tịch và Hải yêu vương chiến đấu với nhau, trời đất xung quanh đã biến thành một thanh hàn kiếm vô cùng khổng lồ, màu vùng biển màu xanh đầy cuồng phong và một khoảng hắc ám bao phủ tất cả.

Khi thanh phi kiếm cực kỳ bé nhỏ, nhưng trong cảm giác của nàng đó là một thanh phi kiếm vô cùng khổng lồ bị sóng biển vô tận ngăn cản, nàng cảm thấy kiếm ý bén nhọn bị biển sâu nuốt chửng, cũng cảm giác được sóng biển mạnh mẽ vô bờ đánh vào người Nam Cung Vị Ương.

Đồng thời, Hải yêu vương còn có thể tránh né với một tốc độ vượt ra ngoài cảm giác của nàng.

Trong cảm giác của nàng, thân thể Hải yêu vương tựa như đã hòa tan thành một thể với nước biển sâu thẳm.

Cho nên, mặc dù trông như đợt tấn công vừa rồi Nam Cung Vị Ương và Hải yêu vương ngang bằng với nhau, nhưng thực ra Hải yêu vương vẫn còn dư mấy phần thực lực để tránh né đòn tấn công của Lâm Tịch.

Ít nhất là xét về phương diện tu vi hồn lực, Hải yêu vương vẫn mạnh mẽ hơn Nam Cung Vị Ương.

Chỉ là Nam Cung Vị Ương mạnh mẽ như vậy đã vượt ngoài dự đoán của nàng, khiến nàng một lần nữa tự tin trở lại, khiến nàng cảm thấy nếu như mình phối hợp với Nam Cung Vị Ương có thể đánh chết được Hải yêu vương, nên nàng mới tỉnh táo lại.

Nhưng ngay nháy mắt này cảm giác của nàng đã thay đổi, chính là khoảng hắc ám kia đã bao phủ trọn biển xanh sâu rộng.

Luồng ánh sáng màu đen do Lâm Tịch bắn ra đã không bắn nhầm vào tàn ảnh, mà chính xác khóa chặt phương vị của Hải yêu vương.

Luồng ánh sáng màu đen bắn thẳng vào mắt trái của Hải yêu vương.

Theo cảm giác của Trì Vũ Âm, là luồng ánh sáng đen đó đã đánh sâu vào trong mắt trái Hải yêu vương, phát ra âm thanh hai vật chất đụng vào nhau, nên nàng mới có thể khẳng định cây tên của Lâm Tịch đã bắn trúng mục tiêu. Nhưng bởi vì tu vi hồn lực của Lâm Tịch còn thua nàng, mà nàng lại không thể xác định được phương vị của Hải yêu vương, nên việc Lâm Tịch có thể bắn trúng như vậy khiến nàng cảm thấy rất khiếp sợ.

Cũng là một tiễn thủ vô cùng lợi hại, nhưng Trì Mang bên cạnh nàng bởi vì không thể xác định được phương vị của Hải yêu vương, nên vừa rồi đã không ra tay.

Tuy nhiên, trong cảm giác của một yêu thú Thánh giai như Hải yêu vương, thời gian trôi qua càng chậm rãi hơn.

Ngay trước khi luồng ánh sáng đen đó rơi vào mắt trái của nó, nó thậm chí còn kịp nhìn Lâm Tịch và luồng ánh sáng đen một cái.

Con ngươi của nó rất nhỏ.

Nhỏ đến mức tựa như đỉnh một cây châm.

Tròng mắt còn lại là một màu lam trắng, điều này khiến cho ánh mắt của nó trông rất âm lãnh và oán độc, hết sức kiêu ngạo và cường đại.

Nhưng giống như trước, đôi mắt của nó tràn đầy sự nghi ngờ và không hiểu được.

Nó cũng không hiểu được tại sao cây tên này của Lâm Tịch có thể khóa chặt phương vị của nó.

Nhưng đối mặt với cây tên này của Lâm Tịch, đôi mắt của nó không hề đóng lại.

Bên trên con ngươi màu lam trắng của nó nhanh chóng ngưng kết một tầng nguyên khí trong suốt, tựa như một phiến lá mỏng.

Luồng ánh sáng màu đen mạnh mẽ đánh vào phiến lá mỏng trong suốt này.

Một tiếng động trầm thấp vang lên.

Luồng ánh sáng màu đen đó tựa như là một cây tên kim loại thực chất, đầu tên nhanh chóng giải khai, tán thành vô số hạt rất nhỏ, bay ra bốn phương, khơi dậy cuồng phong.

Phiến lá mỏng trong suốt che đậy con ngươi của Hải yêu vương bỗng nhiên rung động, sau đấy phiến lá mỏng này chậm rãi biến mất.

Con ngươi màu làm trắng của nó không hề lõm sâu vào bên trong chút nào, chỉ là ngay trung tâm của con ngươi bị luồng ánh sáng đen bắn trúng bỗng xuất hiện một điểm mái rất nhỏ, tựa như con ngươi của nó bỗng nhiên có thêm một chấm đỏ.

Trong nháy mắt này, Nam Cung Vị Ương ngẩng đầu lên, nhìn Hải yêu vương một cái.

Khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh như trước, nhưng hồn lực trong cơ thể nàng đã điên cuồng phóng ra ngoài, quán chú vào bên trong thanh phi kiếm chí hàn, tựa như lúc xưa đối địch với Văn Nhân Thương Nguyệt.

Vô số luồng máu tươi rất nhỏ từ đầu ngón tay nàng bay ra ngoài, tựa như trước người nàng xuất hiện một đóa hoa tươi màu đỏ rất nhỏ, do vô số sợi tơ bện lại tạo thành.

Thanh phi kiếm chí hàn đang bay trên không trung, định đâm tới sau ót Hải yêu vương, nhưng trong nháy mắt này nó đột nhiên chấn động, một lần nữa gia tốc, đằng sau thân kiếm còn có một luồng khí nổ tung mắt thường có thể thấy được.

Hải yêu vương rống to lên một tiếng.

Tu vi hồn lực của nó đã hơn Nam Cung Vị Ương, nhưng nó căn bản không ngờ phi kiếm của Nam Cung Vị Ương có thể đột nhiên bộc phát như thế.

Sau khi nó rống to lên, bỗng nhiên có một luồng sáng màu lam như ẩn như hiện xuất hiện trong miệng nó.

Giống như có một viên trân châu màu lam muốn từ trong miệng nó bay ra ngoài.

Một luồng nguyên khí màu lam ngưng tụ ngay sau ót nó, một thanh đao màu xanh thẳm đang dần xuất hiện.

Ngay khi thanh đao nước màu xanh thẳm này còn chưa hoàn toàn tạo thành, mũi kiếm của phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đã đâm vào lưỡi của thanh đao này.

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Lưỡi đao nước màu xanh thẳm vỡ vụn thành vô số sợi tơ màu lam.

Thanh phi kiếm chí hàn không ngừng lại, tiếp tục đâm vào trong đầu Hải yêu vương.

"Keng!''

Thân thể của Hải yêu vương lảo đảo bước tới trước một bước, dưới chân nó đột nhiên xuất hiện một cái hố nhỏ, những vết nứt tinh mịn như mạng nhện nhanh chóng khuếch tán bốn phương tám hướng.

Thấy kiếm của Nam Cung Vị Ương tiếp tục đâm vào trong đầu Hải yêu vương, Trì San muốn hoan hô to một tiếng. Nhưng ngay lúc này, bên trong những sợi tơ màu lam do thanh đao màu xanh thẳm vỡ vụn tạo thành, có một sợi tơ màu lam đã quét ngang qua các gốc bụi gai nàng tạo ra khi nãy. Những âm thanh "xoẹt" ''xoẹt'' không ngừng vang lên, kèm theo đó là những ánh lửa màu vàng, các gốc bụi gai trước mặt nàng đồng thời bị gạt bỏ, chỉ còn có năm sáu gốc trơ trụi đứng vững.

Sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch, không có một chút máu.

Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương cũng xuất hiện những ánh lửa chớp tắt.

Lâm Tịch bất giác cau mày, sắc mặt trở nên ngưng trọng vô cùng.

Trên người Lâm Tịch hiện giờ tựa như có một tầng hơi nước lắng đọng, quả cầu nguyên khí hắn vừa cô đọng lập tức quán chú vào bên trong Đại Hắc.

Một luồng ánh sáng màu đen một lần nữa xuất hiện trong động quật hắc ám này.

Trong tình huống không thi triển ma biến, hắn ta đã dùng toàn lực.

Luồng ánh sáng màu đen hắn phát ra lúc trước chỉ để lại một điểm máu nhỏ trên con ngươi Hải yêu vương, sức mạnh của cây tên đó va chạm với nguyên khí do Hải yêu vương ngưng tụ tạo thành, nhưng con ngươi của Hải yêu vương không những không trực tiếp nổ tung như một trái hồng, mà cũng không hề biến dạng bao nhiêu. Điều này cho thấy con ngươi của Hải yêu vương không những không mềm mại yếu ớt như người tu hành, mà còn vô cùng cứng rắn.

Mà lúc này thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương vừa mới đâm sâu vào mấy tấc sau ót của Hải yêu vương, đã lập tức tóe lên ánh lửa, ma sát mạnh mẽ rồi thối lui khỏi. Như vậy, Lâm Tịch có thể khẳng định da thịt, huyết nhục, xương cốt trong cơ thể Hải yêu vương sợ rằng cũng cứng rắn như kim loại thượng đẳng của Vân Tần.

Cho nên, tiếng bước chân nặng nề kinh khủng lúc trước của Hải yêu vương không phải do nó cố ý giẫm đạp mạnh xuống đất, mà do thân thể của nó thật sự là rất nặng, do vô số vật chất tựa như kim loại nặng tạo thành.

Nếu như lúc này không thể uy hiếp được Hải yêu vương, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương thậm chí có khả năng bị tay của Hải yêu vương ngăn lại.

...

Sức mạnh của phi kiếm đã từ sau ót Hải yêu vương xâm nhập vào, đã tổn thương một chút kinh mạch và não bộ Hải yêu vương, khiến nó không thể khống chế thăng bằng của mình như ban đầu nữa. Con mắt trái của nó bị luồng ánh sáng đen của Lâm Tịch bắn trúng, điểm máu đang tiếp tục mở rộng, khiến mắt trái của nó không thể nhìn thấy, nhưng tay phải của nó vẫn còn rất ổn định, nhanh chóng bắt lấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.

Nó xác định mình có thể bắt được thanh phi kiếm này.

Nhưng ngay sau đó, bên dưới tay phải của nó đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh mới.

Một luồng ánh sáng màu đen, tựa như hai chiếc đũa màu đen, cắm chặt bên dưới tay phải của nó.

Tay phải của nó chấn động, đánh tan luồng ánh sáng màu đen này.

Tuy nhiên, sức mạnh ẩn chứa bên trong luồng ánh sáng màu đen khiến cho thân thể đã gần mất thăng bằng của nó lại lắc lư hơn.

Nó cảm thấy rất tức giận.

Cảm thấy luồng ánh sáng màu đen của Lâm Tịch giống như một con ruồi chán ghét.

Nhưng nó vẫn cảm thấy mình có thể bắt được thanh phi kiếm này.

Nó quyết định giết chết chủ nhân của thanh phii kiếm này trước, sau đấy sẽ giết chết Lâm Tịch ở ngoài kia.

Nhưng thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương một lần nữa vượt ngoài ý muốn của nó, thậm chí là chính Lâm Tịch không thể ngờ được.

Nam Cung Vị Ương là một ngoại tộc.

Ở thành Lục Dã, vừa ra đời nàng đã là ngoại tộc, mà ở Vân Tần, nàng cũng là ngoại tộc.

Phương thức chiến đấu của nàng cũng là ngoại tộc.

Mọi người cho rằng phi kiếm của nàng phải lui về sau, nhưng nàng lại để cho thanh phi kiếm của mình tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Khi tay phải của Hải yêu vương chấn động đánh tan luồng ánh sáng đen, thanh phi kiếm chí hàn bởi vì bị ma sát quá mạnh mẽ mà chuẩn bị thối lui về sau, lại một lần nữa bộc phát, đâm sâu vào trong vết thương của Hải yêu vương.

Những sợi tơ máu trước người Nam Cung Vị Ương ngày một nhiều hơn.

Có rất nhiều huyết nhục bể tan tành từ vết thương của Hải yêu vương phun ra ngoài.

Khuôn mặt của Hải yêu vương lập tức biến đổi.

Nó muốn liều mạng cố gắng khống chế thân thể của mình, nhưng ý thức trong đầu nó hiện giờ lại rất lộn xộn, tựa hồ không còn được bình thường nữa.

Nó vẫn không té xuống, nhưng thân thể của nó liên tục đung đưa, hai tay cố gắng đưa ra sau ót che chắn cho vết thương của mình.

Mấy người tu hành Yêu tộc không chú ý đến Hải yêu vương nữa, tập trung vào Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch, thần sắc kính nể hiện tràn đầy trong mắt họ.

- Còn chưa kết thúc.

Nhưng ngay lúc này, Nam Cung Vị Ương đột nhiên nói câu này.

Nàng nhìn Lâm Tịch, tựa như câu nói này của nàng là dành cho Lâm Tịch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.