Chương trước
Chương sau
Lão trí giả càng lúng túng hơn, dù sao ở những nơi như thành Lục Dã này, bình thường sẽ không có bất kỳ giao dịch nào diễn ra, nên ở vấn đề cò kè mặc cả, bất kỳ một thương nhân Vân Tần bình thường nào cũng am hiểu hơn bọn họ.

- Ta sẽ bảo Trì Vũ Âm tới đây, nói với ngươi tình huống của mấy tộc nhân kia. Nàng ta đã từng cùng với một số tộc nhân khác lập thành tiểu đội muốn đi giải cứu.

Lão trí giả này trực tiếp đổi đề tài, sau đấy quát lớn mấy tiếng với bên ngoài.

Một cô gái tóc xanh mắt xanh xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện trước mặt đám người Lâm Tịch.

So sánh với Trì Tiểu Dạ, nàng ta trông lớn hơn vài tuổi, toát lên khí chất thành thục.

Bộ quần áo nàng ta đang mặc được bện lại từ một loại dây leo màu xanh đặc biệt, nhưng lại không phải là kiểu trường bào ngắn, mà chính là trang phục bó sát người.

Cách nàng ta ăn mặc cũng trông rất khác, mái tóc dài màu xanh lục được kết thành đuôi sam bỏ sau ót, mà hai bên hông lại có hai thanh đoản kiếm được giắt ngang.

Bởi vì vóc người nàng ta không cao lớn, nhưng lại toát lên vẻ oai hùng giỏi giang, nên Lâm Tịch lập tức nhớ tới một người khác ở thế giới kia mình từng sống. Cũng vì thế mà hắn bất giác cười lên, chào hỏi với thiếu nữ Yêu tộc này:

- Cô khỏe chứ, Laura ().

Trì Tiểu Dạ không thể nào hiểu được câu nói mê sảng của Lâm Tịch, nàng chỉ cho rằng Lâm Tịch vừa rồi không chú ý nên nghe lầm tên tộc nhân của mình, nhẹ giọng nhắc nhở:

- Cô ấy tên là Trì Vũ Âm, không phải Laura. Ngoại hiệu của cô ấy ở thành Lục Dã là Trì Bạo Lực, trong những cô gái trẻ tuổi ở thành Lục Dã, cô ấy rất thích vào trong rừng chiến đấu với yêu thú...nên so với chúng ta, cô ấy còn có kinh nghiệm chiến đấu hơn.

- Vậy không phải là Trì Laura hay sao?

Lâm Tịch càng cười tươi hơn.

Trì Vũ Âm đang mặc trang phục chiến đấu, cũng tức là Trì Laura mặc cổ trong trong mắt Lâm Tịch, bất giác nhíu mày lại. Hai tay nàng ta bất giác đưa lên chạm vào hai thanh đoản kiếm được giắt ngang hông mình.

Nàng chính là người trẻ tuổi hiếu chiến nhất trong thành Lục Dã, cũng là một trong những người mạnh nhất. Mặc dù nàng không hiểu ý Lâm Tịch, nhưng nàng có một trực giác thậm chí còn nhạy cảm hơn dã thú, nên việc Lâm Tịch cười cợt như vậy lập tức khiến nàng ta không thích.

Trì Tiểu Dạ cảm thấy khẩn trương, nhẹ giọng nói với Trì Vũ Âm:

- Trí giả chấp nhận đề nghị của hắn, quyết định ký kết minh ước với hắn. Hắn sẽ cố gắng giúp đỡ cô cứu giúp các tộc nhân kia, nên trí giả Trì Bồ mới nói cô đến đây để nói sơ qua về tình hình trước.

Hai tay của Trì Vũ Âm buông lỏng khỏi hai thanh kiếm, nhưng nàng vẫn không che giấu thần sắc chán ghét của mình, mặc dù người đứng trước mặt nàng bây giờ có cả ba trí giả và Trì Tiểu Dạ:

- Chúng ta có năm tộc nhân bị mất tích trong khu rừng Mặc Tinh. Thông qua dấu hiệu họ để lại, chúng ta xác định bọn họ đang bị bao vây trong một huyệt động dưới đất. Bốn phương của huyệt động đó đều thông suốt, không biết bọn họ đã phát hiện được gì, nhưng có lẽ vì muốn tìm hiểu bí mật nên mới đi vào trong. Sau một hồi tìm hiểu, chúng ta có thể khẳng định có dấu hiệu hoạt động của Lục la tinh.

- Lục la tinh là cái gì?

Nghe thấy Trì Tiểu Dạ phiên dịch lại, Lâm Tịch cũng nhẹ giọng nói bên tai Trì Tiểu Dạ, hỏi lại với giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hắn và Trì Tiểu Dạ nghe được.

Trì Tiểu Dạ biết không thể dùng lý lẽ thông thường để hiểu Lâm Tịch được, nên nàng cũng không quan tâm đến việc vì sao Lâm Tịch có thể biết những vấn đề nàng thậm chí chưa từng nghe nói đến, nhưng lại không biết gì về những vấn đề bình thường mà bất cứ ai cũng biết được. Nàng nhẹ giọng trả lời Lâm Tịch:

- Đó là một loại cây ăn thịt đặc biệt trong rừng Cổ Yêu, bề ngoài nửa hình người nửa dây leo. Lá cây của nó trông không khác lá cây Lục la, nhưng bộ rễ lại có hình dạng như hai chân, giúp cho chúng chuyển động nhanh chóng. Chúng có thể dùng dây leo quấn quanh, sau đấy lấy bộ rễ của mình để giết chết kẻ thù, sức mạnh ngang với người tu hành cấp Đại hồn sư của Vân Tần các ngươi.

- Vùng đất không thể biết chính là vùng đất không thể biết.

Lâm Tịch liền giật mình, thật tình cảm thán:

- Ngay cả thực vật ăn thịt người mà cũng có cá tính như vậy.

- Hỏi cô ấy một chút tại sao lại nguy hiểm?

Sau đấy hắn xoay đầu nhìn ba vị trí giả Yêu tộc, rồi mỉm cười nhẹ giọng nói với Trì Tiểu Dạ:

- Nếu như chỉ có loài thực vật tựa như yêu thú là Lục la tinh này, vậy chúng cũng chỉ ngang với Đại hồn sư mà thôi, sao có thể khiến tộc nhân của cô gặp nguy hiểm được, thậm chí là đến mức các trí giả này phải nhờ đến sự trợ giúp của chúng ta?

Trì Tiểu Dạ lập tức nói với Trì Vũ Âm.

Trì Vũ Âm nhanh nhẹn đối đáp lại với một giọng điệu lạnh như băng.

- Cô ấy nói gì?

Lần này Lâm Tịch không nghe thấy Trì Tiểu Dạ phiên dịch lại, nên kinh ngạc xoay đầu nhìn Trì Tiểu Dạ, lại thấy Trì Tiểu Dạ đang rất hoảng sợ.

- Huyệt động dưới đất đó trước giờ vẫn bị nghi là lăng thất của một người tu hành bí ẩn trong rừng Cổ Yêu. Bên trong bốn phương thông suốt với nhau, hắc ám vĩnh hằng, cho dù có đèn lồng chiếu sáng, tối đa chỉ có thể rọi rõ vài chục bước, rất dễ bị đánh lén.

- Trong năm tộc nhân đó có một người tên Trì Trúc.

Trì Tiểu Dạ bình tĩnh lại, trước tiên phiên dịch hai câu nói của Trì Vũ Âm, cuối cùng nhỏ giọng bổ sung thêm.

- Khí tức của Lục la tinh không khác gì những sợi dây leo bình thường, đối với những Lục la tinh đã sinh trưởng quá lâu, chúng thậm chí có thể vươn dài đến hơn trăm thước như dây leo. 

- Trì Trúc là một người tu hành đã lấy được danh hiệu thợ săn rừng rậm trong tộc chúng ta, chỉ khi nào săn giết được hơn mười con yêu thú cấp Đại quốc sư trở lên mới có thể lấy được danh hiệu này. Tu vi hồn lực của cậu ta là Đại quốc sư đỉnh phong.

Lâm Tịch nhất thời hiểu được.

Tạm thời không nói đến việc huyệt động dưới đất kia rốt cuộc có liên quan đến lăng thất người tu hành xa xưa hay không, nhưng đặc tính của Lục la tinh đã khiến cho những người tu hành đi vào huyệt động dưới đất đó bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với việc rất có thể sẽ có những bộ rễ từ dưới đất đâm lên, xuyên qua thân thể của mình.

Đối với những người tu hành được hoàng đế Vân Tần gọi là Yêu tộc như Trì Tiểu Dạ, cách thức chiến đấu và phòng bị của họ cũng hoàn toàn khác với người bình thường.

Tựa như Cao Á Nam và Cát Tường có thể ngưng tụ được nguyên khí vô cùng lạnh, Trì Tiểu Dạ thuộc dạng người tu hành có thể điều khiển được cây cối. Tại nơi quen thuộc như rừng rậm này, khả năng chiến đấu của họ sẽ càng được tăng cấp lên. Trong tình huống một đối một và chiến đấu trong rừng rậm, sợ rằng một người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong của thành Lục Dã có thể chống lại một Thánh sư bình thường, càng không cần nói đến việc cả hai đi vào rừng Cổ Yêu.

Sức mạnh đạt đến Thánh giai nhưng vẫn bị vây khốn, tất cả đã cho thấy huyệt động dưới đất đó nguy hiểm như thế nào?

- Làm sao các cô có thể xác định các tộc nhân đó còn sống?

Lâm Tịch trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói bên tai Trì Tiểu Dạ:

- Đừng bảo với ta rằng đây chỉ là suy đoán, hoặc bọn cô coi đây là một nhiệm vụ như trong quân đội. Bởi vì nếu như những tộc nhân kia đã chết, chúng ta không cần phải trả giá nhiều để mạo hiểm như vậy.

Trì Tiểu Dạ chậm rãi gật đầu, nói mấy câu với Trì Vũ Âm, sau đó nhẹ giọng giải thích với Lâm Tịch:

- Trong những lần hành động, ngoại trừ lưu lại các ký hiệu ra, tộc nhân chúng ta còn mang theo rất nhiều hạt giống cây bồ công anh. Hạt giống của bồ công anh rất nhẹ, chỉ cần có gió thổi vào, chúng sẽ lập tức phiêu tán đến khắp nơi, sau đấy lại nảy mầm. Hạt giống bồ công anh này do chính thành Lục Dã chúng ta nuôi dưỡng và gieo trồng, sau khi sinh trưởng trong rừng Cổ Yêu mười ngày sẽ chết yếu, chúng chỉ có thể tồn tại trong thành Lục Dã mà thôi, nhưng nếu như ở bên ngoài nhìn thấy hạt giống bồ công anh này, hoặc là thấy bồ công anh vừa nẩy mầm, có nghĩa có tộc nhân chúng ta đang gặp nguy hiểm...Đây chính là tín hiệu cầu cứu đặc biệt của chúng ta khi tiến vào rừng Cổ Yêu tu luyện. Dựa vào tốc độ sinh trưởng của hạt giống bồ công anh, chúng ta có thể đoán được chúng bay ra ngoài khi nào. Hạt giống bồ công anh bên ngoài huyệt động dưới đất đó vừa nảy mầm không bao lâu, mà sau đấy vẫn còn có hạt giống bồ công anh bay ra ngoài, cho thấy bên trong ít nhất còn tộc nhân còn sống.

Sau khi dừng lại một hồi, bởi vì trên đường đi đã biết Lâm Tịch là một người tò mò như thế nào, nên Trì Tiểu Dạ nhanh chóng bổ sung:

- Nguyên nhân chúng ta không dùng bươm bướm hay côn trùng làm tín hiệu cầu cứu là vì bên trong rừng Cổ Yêu có rất nhiều yêu thú hoặc là thực vật đều thuộc dạng ăn thịt, chỉ cần thấy côn trùng là sẽ săn bắt ngay. Nhưng cho tới hiện nay, chưa có một loài ăn thịt nào cảm thấy hứng thú với hạt giống cây bồ công anh.

Trì Tiểu Dạ kể chi tiết từng việc cho Lâm Tịch.

- Các ngươi nói huyệt động này nằm trong rừng rậm Mặc Tinh, nơi đó cách đây xa không?

Lâm Tịch chỉ hơi nhíu mày một chút, sau đấy hỏi Trì Tiểu Dạ.

Trì Tiểu Dạ nhìn ánh mắt rực sáng của Lâm Tịch, nói:

- Ở phía tây khe vạn hoa, từ đây đi đến rừng rậm Mặc Tinh mất khoảng bốn ngày đường.

- Nếu như các tộc nhân của cô còn sống, mà đây cũng là điều kiện tiên quyết để chúng ta có thể ký kết hiệp ước với các tộc nhân của cô, vậy chúng ta không nên chậm trễ nữa, lập tức lên đường.

Lâm Tịch gật đầu, nói với Trì Tiểu Dạ:

- Cô nói với Trì Laura rằng cảm ơn cô ấy đã cung cấp tin tức, chỉ là bốn ngày sẽ có nhiều chuyện xảy ra, chúng ta có thể nhờ Thụy Thụy chở chúng ta đến đó. Nói với cô ấy rằng với sức mạnh của Thụy Thụy hiện giờ, nhiều lắm chỉ có thể mang theo ba người mà thôi, nên chúng ta tự đi là được rồi, tiểu đội ứng cứu của cô ấy có thể đợi tin tức của chúng ta hoặc là tự chạy tới sau.

Trì Tiểu Dạ đã quen với việc không suy nghĩ về những gì Lâm Tịch nói, điều nàng cần làm chính là nhanh chóng phiên dịch, nên lần này nàng ta cũng không một chút suy nghĩ mà phiên dịch những gì Lâm Tịch vừa nói cho Trì Vũ Âm nghe.

Nhưng Lâm Tịch lại nhanh chóng nhìn thấy ánh mắt của Trì Vũ Âm hiện giờ nhìn mình y hệt như các lão binh ở sơn mạch Long Xà nhìn các tân binh mới tới. Hơn nữa, đó còn là một ánh mắt chỉ xuất hiện khi họ nhìn thấy một tân binh vô cùng ngu ngốc, sau đó Trì Vũ Âm còn khinh thường nói một câu.

- Cô ấy nói gì?

Lâm Tịch ngạc nhiên mà hỏi Trì Tiểu Dạ.

Sắc mặt Trì Tiểu Dạ cũng hơi kỳ lạ, nhẹ giọng nói:

- Cô ấy nói rằng không phải chỉ có người tu hành Vân Tần mới có tọa kỵ bay được.

Lâm Tịch nhất thời chảy mồ hôi lạnh, xấu mặt nhìn Trì Tiểu Dạ, hỏi:

- Trong tộc các cô cũng có tọa kỵ bay được? Tại sao cô không nhắc ta?

Trì Tiểu Dạ chỉ còn cách nói:

- Ta quên mất.

- Hai kẻ ngốc nói chuyện với nhau.

Nam Cung Vị Ương vô cùng bĩnh tĩnh, rất chân thành mà nói một câu:

- Những chuyện như vậy mà bị người khác nghe thấy, người khác còn cảm thấy ngươi ngốc hơn...Nếu như ngươi nói thêm vài câu, không biết ba trí giả kia có nghi ngờ vì đã đồng ý ký hiệp ước với ngươi hay không.

Lâm Tịch tươi cười, rất tự nhiên đứng lên duỗi lưng một cái.

- Nói gì nữa cũng không có tác dụng, cứu người mới quan trọng.

- Đi thôi, ta rất muốn nhìn thấy tọa kỵ của các cô.

Hắn mỉm cười nhìn Trì Vũ Âm đang khinh thường nhìn hắn, ra dấu tay mời đi.

Ánh mắt chất vấn và khinh thường của đối phương khiến hắn ta không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình gia nhập quân Tuần Mục của vùng núi Dương Tiêm, sơn mạch Long Xà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.