Mùi hương của hoa Ma nhãn rất nồng.
Trong bóng đêm, phấn hoa của hoa Ma nhãn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho đóa hoa trông rất xinh đẹp nhưng vô cùng nguy hiểm này càng trở nên lộng lẫy hơn.
Trương Bình đang đứng trong biển hoa hoa Ma nhãn, nhưng dường như không có tâm tình đặc biệt, trông hắn như một bức tượng lạnh ngắt, khiến người ta có cảm tưởng những đóa hoa xinh đẹp kia tựa như không khác gì hắc ám vô tận cả.
Cho đến khi Lâm Tịch xuất hiện giữa cánh đồng hoa đằng xa, hiện rõ trong tầm mắt của mình, đôi mắt của hắn mới toát lên một chút thần sắc khác lạ, không thể diễn tả bằng ngôn từ được.
Lâm Tịch đi về phía Trương Bình.
Trong biển hoa dày đặc tỏa hương thơm ngao ngát như vậy, lại nhìn thấy phấn hoa phát ra ánh sáng kỳ dị, Lâm Tịch cảm thấy tất cả tựa như mộng ảo.
Hắn cảm thấy mình đã trở về lúc xưa, biến thành một thiếu niên lần đầu đi tới ven hồ Linh Hạ đầy những con đom đóm, đó cũng là lần đầu tiên hắn biết Trương Bình và biết bao đồng học Thổ Bao khác.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ trường bào màu đen tràn đầy ma tính đang được khoác lên người Trương Bình cùng với quyền trượng nắm chặt trong tay, hơn nữa còn có khuôn mặt ẩn chứa sắc thái màu lam của Trương Bình, hắn liền hiểu được những con đom đóm ở ven hồ Linh Hạ đã đi qua rồi, đó là một hình ảnh tuổi thanh xuân vô ưu vô lo.
Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098182/chuong-705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.