Cố Vân Tĩnh đã rất già.
Ông ta vốn là tướng lãnh già nhất trong quân đội Vân Tần, mà hàng năm trấn thủ biên quan Long Xà, không khí ẩm ướt không sạch sẽ và nhiều năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời đã khiến ông ta bị tổn thương không nhỏ, nên khuôn mặt ông ta trông rất già lão, chứ không có thứ ánh sáng đầy sức sống của các Thánh sư khác.
Hiện giờ khuôn mặt của ông ta lại càng già hơn.
Ông ta nhìn Lâm Tịch, nghiêm giọng nói:
- Giao dịch gì?
Lâm Tịch nói:
- Tướng quân không chết, hoặc là hoàng đế không chỉ huy quân đội tiến vào sơn mạch, vãn bối sẽ không sử dụng đội quân giặc cỏ và đội quân của Trạm Thai Thiển Đường.
Cố Vân Tĩnh lập tức nhướng mày, nói:
- Nói chuyện với ngươi cũng thẳng thắn thật đấy, tại sao ngay cả việc ta có chết hay không cũng trở thành điều kiện rồi?
- Ngài không phải là người bình thường, làm việc chỉ cầu an lòng, nên ngài sẽ quan tâm đến mọi chuyện. Cho nên, ngài sẽ không muốn nhìn thấy cảnh Vân Tần do chính tiên hoàng và học viện Thanh Loan gây dựng nên bị hủy hoại.
Lâm Tịch nhìn đại tướng quân già nua, tôn kính nói:
- Có tướng quân trấn thủ ở đây, có tướng quân ở trong quân đội, ta sẽ yên tâm. Nhưng nếu ngài mất, chúng ta không còn yên tâm nữa. Biên quan nơi này, thiên hạ nơi này, chuyện ở nơi này, tướng quân sẽ quan tâm. Nếu tướng quân không có ở đây, hoặc có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098118/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.