Tại một đầu hẻm trong lăng Đông Cảnh, có một Tế ti học đồ Vân Tần trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bộ trường bào Tế ti màu trắng hắn khoác lên người đã nhiễm bẩn không tả nổi, nhưng sau khi trải qua trận đại chiến lăng Đông Cảnh, chứng kiến nhiều quân nhân Vân Tần chiến đấu quên đi cả sống chết, tên Tế ti học đồ này tựa như đã được cọ rửa qua một lần, thần thái hắn kiên định hơn. Khi ánh mặt trời chiếu xuống, cả người hắn tựa hồ tản phát ánh sáng chói chan nào đấy.
Chỉ là, ánh mắt của hắn ta bây giờ lại mang theo nỗi nghi ngờ.
Bởi vì dựa theo những dấu hiệu của mấy ngày trước, đáng lẽ hôm nay phải có cơn mưa nhỏ.
Nhưng hôm nay bình minh lại dâng cao, cơn mưa đã tạnh hẳn, vầng mặt trời thật chói chan và sáng sủa.
...
- Ngươi rất đẹp.
Tại Vô vi quan, Dạ Oanh nhìn Tần Tích Nguyệt, cảm thán nói.
Tần Tích Nguyệt biết mình rất đẹp, cho dù sau khi đại chiến trông nàng rất mệt mỏi và tiều tụy.
Nhưng bởi vì chính nàng cũng tham gia trận chiến này, tận mắt nhìn thấy các quân nhân Vân Tần bên cạnh chết đi, nên nàng thật sự không muốn nghĩ đến vấn đề này. Nàng cúi thấp đầu, nói:
- Đẹp có ích lợi gì, không thể giúp vãn bối giết kẻ thù nhiều hơn.
Dạ Oanh nở nụ cười.
Cười nhiều đến nỗi nếp nhăn trên người bà ta càng lúc càng sâu.
- Ngươi cho rằng đẹp không có ích lợi gì, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098066/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.