Trên bầu trời cao giữa lăng Bích Lạc, có một con diều hâu đang bay lượn.
Mặt đất dưới nó, một bên là xanh biếc như biển, một bên lại là cát vàng vạn dặm.
Trong sa mạc cát vàng đấy chỉ có một vài con chuột và thỏ hoang thỉnh thoảng tiến vào trong hang động sa mạc, cũng không có nhiều thức ăn cho nó. Nên nó rất tự nhiên bay lượn bên mặt đất xanh biếc như biển. Biên giới Bàn Nhược tựa như là giới hạn xác định mà thiên nhiên tạo ra cho nó.
Nếu như lướt qua giới hạn đó, xâm nhập vào sa mạc cát vàng nóng bức, có lẽ nó sẽ nhanh chóng chết đi, điều này thậm chí không liên quan đến việc thiếu thức ăn.
Trong tình huống nó đã uống no nước và hơi nóng của sa mạc cát vàng bốc lên trời cao, sẽ khiến nó nhanh chóng suy kiệt. Đợi đến lúc nó cảm thấy không ổn, muốn bay trở về chỉ sợ đã chậm, kết quả là rơi xuống cát vàng như một tảng đá, bị gió cát vùi lấp, biến thành xương khô.
Cho nên, trong trời đất này, có rất nhiều giới hạn và đường ranh mà con người cũng như vạn vật thực tế không được vượt qua.
...
Diều hâu vỗ cánh bay lượn, bay tới một vùng trời ướt át và rét lạnh ở lăng Bích Lạc. Nó nhanh chóng phát hiện ở phía bắc biên giới Bàn Nhược có một đội quân khổng lồ yên lặng đi tới, tựa như có những tảng đá khổng lồ đột nhiên xuất hiện khắp biên giới Bàn Nhược.
Con diều hâu này kêu lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097946/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.