- Tháng quang?
Vũ Hóa Sơn Hà xoay đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Viện Tế ti chúng ta chỉ gọi đó là ánh sáng mà thôi.
- Rất huyền ảo, rất thần kỳ.
Lâm Tịch thật âm ao ước và chân thành nói.
- Điều quan trọng nhất...tối nay ta và ngươi ở lăng Như Đông này, ngươi phải nhớ kỹ điều quan trọng nhất này.
Vũ Hóa Sơn Hà chắp tay nhìn dân cư đông đúc trong bóng đêm, bình tĩnh nói:
- Sức mạnh lớn nhất của Tế ti chúng ta ở thế gian này chính là tín ngưỡng, chứ không phải phương pháp tu hành. Loại ánh sáng này của viện Tế ti này có thể giải trừ đau đớn cho các chiến sĩ trên chiến trường, nhưng chúng ta chỉ truyền thụ phương pháp cho một số người có phẩm cách quang minh, có thể tiến vào viện Tế ti. Đó là vì nếu như những người không thể đại biểu cho ánh sáng kia nắm giữ loại ánh sáng này...vậy sẽ không thể mang lại tín ngưỡng nữa.
- Việc này khiến Lâm Tịch nghĩ đến một vấn đề.
Lâm Tịch ra vẻ đã hiểu, nhẹ giọng hỏi lại:
- Nếu như một bên là một người tốt, bên còn lại là một vạn người tốt, giết một người tốt có thể cứu được vạn người tốt, giết hay không giết?
- Suy nghĩ của ngươi rất nhanh, nhưng ta có thể hiểu ý của ngươi. Vì muốn truyền bá nhiều quang minh hơn, mang đến nhiều quang minh hơn, đôi lúc phải có hi sinh.
Vũ Hóa Sơn Hà chăm chú nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nếu như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097860/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.