Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, có một chiếc xe ngựa Đại Đức Tường chạy qua cửa thành Thanh Viễn, đi thật xa.

So sánh với ngày thường, rõ ràng hôm nay các quân sĩ trấn thành kiểm tra gắt gao hơn rất nhiều.

Sau khi đi được một hồi, Trần Phi Dung khẽ vén màn cửa xe lên, nhìn thoáng ra bên ngoài. Khi thấy còn rất nhiều người đang đứng đợi bên ngoài cửa thành, nàng quay đầu nhìn Lâm Tịch cùng ngồi trong buồng xe, mỉm cười:

- Đại nhân...khi nãy kiểm tra, lúc nhìn ngài, ta có cảm giác các quân sĩ trấn thành như đang nhìn một tên công tử thì phải?

Lâm Tịch nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Đúng là bây giờ ta rất giống một công tử.

- Hình như tâm tình ngài đang rất tốt.

Trần Phi Dung khẽ cười một tiếng, nói:

- Chẳng qua, câu này có vẻ tự cao quá đấy.

Lâm Tịch cũng mỉm cười, gật đầu:

- Tâm tình của ta hiện giờ đúng là rất tốt, bởi vì ta cảm thấy ta đang trở thành người mà Hạ phó viện trưởng mong chờ. Ta cũng thích trở thành người như vậy.

Trần Phi Dung ngồi thẳng lại, nhìn Lâm Tịch hỏi:

- Hạng người gì?

- Một người có thể khiến người khác kính sợ.

Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, nói:

- Một người giống như Trương viện trưởng, có thể khiến mọi người biết kính sợ là như thế nào.

Trần Phi Dung gật đầu:

- Ngài lại so sánh mình với Trương viện trưởng, thật quá kiêu ngạo.

- Ở trước mặt cô ta mới nói như vậy.

Lâm Tịch gật đầu, nói;

- Tu vi của ta chưa đủ...tuy nhiên, nếu như có thể mạnh tới mức có thể giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, vậy hẳn sẽ không kém bao nhiêu.

Trần Phi Dung suy nghĩ một hồi, nói:

- Đúng là không kém bao nhiêu.

Lâm Tịch nhìn nàng, nói:

- Đợi lát nữa ta muốn một mình rời đi. Khi nãy quân trấn thủ có phái một tiểu đội ra khỏi thành, nếu như ta đoán không nhầm, có lẽ họ áp tải người tu hành Đại Mãng hôm qua đi. Ta muốn đi xem một chút.

- Vậy ngài còn trở về trấn Đại Phù không?

Trần Phi Dung chợt yên lặng, sau đấy mới ôn nhu mà chăm chú nhìn Lâm Tịch, hỏi.

Lâm Tịch gật đầu:

- Nếu như không có gì bất ngờ...chỉ cần ta không bại lộ thân phận, ta sẽ trở về. Hơn nữa, ta còn phải an bài chuyện bên Nam Cung Vị Ương.

- Vậy ta sẽ ở trấn Đại Phù chờ đại nhân.

Trần Phi Dung nhất thời tươi cười, khuôn mặt sáng rỡ không ngờ.

Lâm Tịch nhìn khuôn mặt đầy sự vui vẻ của nàng, nhẹ giọng nói:

- Đi sớm hay đi muộn...có gì khác nhau sao?

- Đương nhiên là có.

Trần Phi Dung hiểu ý Lâm Tịch, nhưng nàng vẫn gật đầu, ôn nhu nói:

- Hơn nửa năm nay, có lẽ đại nhân cảm thấy khoảng thời gian đó thật là đen tối, nhưng đối với ta, đó lại là khoảnh khắc tỏa sáng rực rỡ.

...

...

Ở hướng đông thành Thanh Viễn, có một hồ nước nhỏ.

Hồ nước này cũng rực rỡ tựa như khuôn mặt Trần Phi Dung khi nãy.

Lâm Tịch đang ở gần hồ nước này, âm thầm đuổi theo đội ngũ áp tải Trạm Thai Thiển Đường.

Mặc dù được Trạm Thai Thiển Đường hợp tác, cùng với quân đội tôn kính hắn, hơn nữa còn chưa chắc chắn trăm phần trăm chứng minh hắn chính là một người tu hành Đại Mãng, nên quân đội không bắt Trạm Thai Thiển Đường phải đeo gông xiềng làm từ huyền thiết được thiết kế dành riêng cho người tu hành. Nhưng vì Trạm Thai Thiển Đường đã thể hiện sức mạnh kinh khủng của mình lúc giết Họa Sư, nên hắn không thể tránh khỏi bị quân đội "mời" vào trong một xe tù được đặc chế.

Cả xe từ này được chế tạo từ tinh cương dày đến một thước, chỉ có mấy ô thông gió nho nhỏ giúp ánh sáng chiếu vào bên trong lờ mờ. Xe tù này nhỏ đến mức chỉ có thể để hai hoặc ba người ngồi vào bên trong, thậm chí người ở bên trong không thể đứng lên được. Nếu như nhìn từ bên ngoài, bất cứ ai cũng tưởng rằng đây là một cái thùng hình chữ nhật dùng để chứa hồn binh trọng khải.

Nhưng bởi vì "cái thùng" này quá dày, lại được làm từ tinh cương đặc chất, nên vô cùng nặng nề. Dọc theo đường đi này, quân sĩ phải luân phiên dùng đến sáu con ngựa kéo mới có thể giúp xe tù di chuyển đúng với tốc độ quân đội.

Quân đội Vân Tần không sợ người tu hành, nhưng họ cũng không dám coi thường người tu hành.

Xung quanh chiếc xe tù này còn có bốn chiếc xe ngựa khác.

Trên bốn chiếc xe ngựa này là bốn quân sĩ mặc trọng khải thanh lang.

Nếu như có việc gì xảy ra, bốn quân sĩ mặc trọng khải này sẽ lập tức sử dụng hồn binh trọng khải, nhảy tới tấn công.

Sau bốn chiếc xe ngựa này lại có mấy chiếc Quán nguyệt nỗ, tên bắn đã được lắp sẵn vào, tất cả đều hướng vào chiếc xe tù.

Trừ những thứ đó ra, còn có hơn hai trăm kỵ quân mặc trọng khải, tất cả đều được vũ trang kỹ càng, không những có móc, lưỡi chuyên dùng để đối phó với người tu hành, trên cánh tay họ lại trang bị thêm một loại cung đặc biệt. Tên do loại cung này bắn ra không phải là tên bình thường, mà là tên có nối liền với những sợi dây rất dài. Tuy nói loại tên này không thể trực tiếp đánh trúng người tu hành di chuyển với tốc độ kinh người, nhưng lại nhanh chóng bố trí một khu vực đầy dây xung quanh, khiến cho người tu hành bị hạn chế hoạt động rất nhiều.

Cách quân đội Vân Tần thường dùng nhất chính là lần lượt ném ra những mảnh lưới, sau đấy lại bắn loại tên này.

Ngoại trừ những vật người được kể trên, còn có hai chiếc xe ngựa bình thường đi theo đội ngũ.

Trong một đội ngũ như vậy, nếu có xe ngựa bình thường đi theo, vậy người ở bên trong chỉ có thể là người tu hành.

Bởi vì người tu hành vĩnh viễn là vũ khí tốt nhất để đối phó với người tu hành.

Lâm Tịch ẩn núp trong một rừng cây nhỏ cạnh hồ nước, cẩn thận quan sát đội ngũ áp tải Trạm Thai Thiển Đường.

Ánh mắt của hắn bất giác chuyển hướng nhìn về con đường lớn đằng trước đội ngũ này. Bên cạnh con đường lớn cách đội ngũ này không xa có một mảnh đất cắm nhiều cây tre không cao lắm, ở một bên khác lại là khu rừng hoang.

Với tu vi của hắn hiện giờ, tất nhiên không thể cảm giác được hai nơi đấy có điều gì đặc biệt hay không. Nhưng đối với một người như hắn, đó lại là nơi thích hợp để đột nhiên tập kích.

Hắn đã nhìn thấy Trạm Thai Thiển Đường ra tay. Theo hắn nghĩ, một người tu hành đã gần đạt đến Thánh sư như Trạm Thai Thiển Đường, nhất định phải có thân phận bất phàm. Cho dù Trạm Thai Thiển Đường tới Vân Tần này vì nguyên nhân gì, nhất định hắn ta không thể nào cam tâm rơi vào lao ngục như vậy, mà nếu muốn chạy trốn, vậy Trạm Thai Thiển Đường chỉ có cơ hội khi bị áp tải như vậy.

...

Trong lúc Lâm Tịch bất giác quan sát hai khu vực hai bên con đường lớn đằng trước đội ngũ áp tải này, bỗng nhiên có một tiếng động nhẹ từ một trong hai chiếc xe ngựa bình thường đi theo đội ngũ này truyền ra ngoài. Sau khi rèm xe được vén lên, ngay lập tức có một cô gái xuất hiện ở đầu xe.

Đây là một cô gái khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân mặc một bộ màu vàng nhạt, dưới chân đeo một đôi giày màu xanh nhạt, trên giày lại có khảm mấy viên ngọc thạch, trông hết sức hoa lệ.

Dung mạo nàng ta sắc xảo, toàn thân tỏa khí tức oai hùng bức người.

Mà điều khiến người ta chú ý nhất chính là sau lưng nàng có đeo một thanh trường đao kim loại màu vàng, lớn hơn thân hình nàng rất nhiều. Ánh đao lạnh lẽo phát ra khiến sự ôn nhu trên người nàng giảm vài phần, đồng thời khiến nàng trông kiên cường và lạnh lùng hơn.

- Lôi cô nương.

Thống lĩnh đội ngũ áp tải này chính là nhân vật số hai của quân đội thành Thanh Viễn - Mặc Thanh Phong. Vừa nhìn thấy cô gái này từ trong xe đi ra, hắn ta với trang phục áo giáp toàn thân lập tức rong ngựa chạy tới, hành lễ, chuẩn bị hỏi có việc gì hay sao.

- Bảo quân đội cảnh giới.

Tác phong cô gái này gọn gàng dứt khoát, chỉ lẳng lặng nhìn Mặc Thanh Phong một cái. Mặc Thanh Phong còn chưa kịp mở miệng, nàng ta đã nhanh chóng nói một câu, đồng thời thấp giọng giải thích:

- Với tu vi của ta, tuy hiện tại không cảm thấy điều gì khác lạ, nhưng ta có thể cảm giác được khí tức của người tu hành trong chiếc xe tù dao động. Tu vi của hắn hơn xa chúng ta, có lẽ đã cảm giác được điều gì đấy.

Suốt một đêm qua, Mặc Thanh Phong còn chưa được chợp mắt quá một giờ, nhưng hiện giờ lại không thể thấy được sự mệt mỏi trên khuôn mặt hắn ta. Nghe cô gái này nói như vậy, sắc mặt hắn ta hơi đổi, cũng không nói thêm lời dư thừa nào, liền đưa tay lên cao, lệnh toàn quân đề phòng.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có tiếng vó ngựa như sấm từ con đường lớn đằng trước truyền tới.

Một chiếc xe ngựa chạy nhanh với tốc độ kinh người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Chiếc xe ngựa mà bốn con tuấn mã này đang kéo chỉ là một chiếc xe ba gác đơn giản, đồ vật đựng bên trên là một khối đá rất lớn.

Bất cứ ai cũng dễ dàng thấy cả thân bốn con ngựa này đang tỏa khí nóng hừng hực, từng khối thịt nhô lên cao, cho thấy trước đấy người điều khiển đã phải tốn nhiều công sức lắm mới có thể bắt bốn con ngựa kéo đi với tốc độ nhanh như thế.

Một tảng đá lớn như vậy rốt cuộc nặng bao nhiêu?

Tảng đá này lớn như vậy, hắn ta muốn làm gì?

- Ngừng!

Ngay khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này, vị giáo quan đứng hàng đầu tiên lập tức nghiêm nghị quát to lên, đồng thời rút trường đao màu đen bên người ra, xung phong lên nghênh đón.

Theo hắn ta nghĩ, bất kể tảng đá lớn này có thể dùng để làm gì, nhưng người này lái xe với tốc độ nhanh chỉ để chở một tảng đá lớn như vậy, nhất định là không bình thường.

"Hí hí....!"

Phu xe của chiếc xe ngựa này rất "phối hợp" theo vị giáo quan này, hai tay hắn tung lên, bốn con ngựa lập tức dừng lại, vó trước đưa lên trên thật cao. Nhưng ngay lúc chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại như vậy, trên người phu xe bỗng nhiên tỏa ra một vầng ánh sáng vàng nhạt, đây là loại ánh sáng chỉ có người tu hành mới có thể có.

"Ầm!"

Một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ trong người hắn phóng ra ngoài, cả người hắn nhảy lên cao, sau đấy tập trung sức mạnh vào đôi tay, đập vào đầu xe.

Bốn con ngựa đồng thời đau đớn hí vang lên.

Sau khi người tu hành này toàn lực đập mạnh xuống dưới, bỗng nhiên có tiếng kim loại chuyển động từ sau sườn xe vang lên. Tảng đá lớn trên xe dĩ nhiên được hất văng lên cao, tạo thành tiếng xé gió kinh khủng, ầm ầm phóng tới đội ngũ áp tải đằng trước.

Chiếc xe ngựa này tựa như một chiếc xe bắn đá cải trang, mà sức bắn mạnh mẽ vừa rồi không chỉ đến từ xung lực của người tu hành và bốn con ngựa kéo xe, mà còn được cơ quan ở ngay sau sườn xe tác động vào.

"Phốc!"

Tảng đá lớn này ầm ầm rơi xuống, hai kỵ quân mặc trọng khải không tránh né kịp lập tức bị đập thành một đống máu thịt lẫn lộn với nhau. Âm thanh thân thể trần thịt bị vỡ tan này khiến người nghe cảm thấy rung động vô cùng, thậm chí còn che lấp đi âm thanh bộ áo giáp của hai kỵ quân này bị vỡ vụn thành từng mảnh.

Sau khi nhanh chóng giết chết hai kỵ quân mặc trọng khải này, tảng đá lớn này không những không dừng lại, mà còn ầm ầm lăn tới trước.

Mà phía trước tảng đá lớn này chính là chiếc xe tù của Trạm Thai Thiển Đường.

Cô gái đứng bên cạnh Mặc Thanh Phong nhíu mày, đang định ra tay.

"Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, cửa xe của chiếc xe ngựa sau nàng đột nhiên bể tan tành.

Một lão nhân mặc áo bông màu xám, đầu đội một cái mũ văn sĩ khảm bạch ngọc, trông rất uy vũ, trong nháy mắt đã phóng đến giữa chiếc xe tù và tảng đá lớn. Ông ta quát to một tiếng, hai tay đặt lên tảng đá lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.