Chương trước
Chương sau
Tiếng kèn quân lệnh liên tiếp vang lên. Dưới sự chỉ huy của vài chiến kỳ, quân đội đang vây giết Họa Sư lập tức nhanh chóng điều chỉnh, bắt đầu bao vây bên ngoài khu phố lại.

Đột nhiên con ngươi của một lính trinh sát trên cao co lại, hắn là người đầu tiên biết tại sao Họa Sư lại đột nhiên chuyển hướng.

Hắn nhìn thấy ba hài tử quần áo lam lũ.

Khu phố này sắp bị dỡ bỏ, cư dân đã di dời ra ngoài...cho dù là con cái của các hộ dân bình thường đến đây chơi đùa, quần áo cũng sẽ không rách rưới đến như vậy.

Cho nên, đây là ba tiểu ăn mày không có nhà để về, phải mượn tạm nơi này che gió che mưa.

Tuy nói Vân Tần giàu mạnh, phần lớn mọi người đều có cơm ăn no, gạo trắng thơm ngon, nhưng đó chỉ là phần lớn mà thôi. Có những người sau khi gặp chuyện ngoài ý muốn, đời sống nghèo khổ vô cùng, hơn nữa loại không có khả năng lao động để kiếm tiền nuôi bản thân mình, nên đành phải lưu lạc làm ăn mày.

Người lớn nhất trong ba tiểu ăn mày đang đứng chỉ là một bé gái khoảng mười tuổi, hai cậu bé ăn mày khác nhiều lắm cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, trông rất giống một tỷ tỷ mang theo hai đệ đệ đi khắp nơi. Đứng ở đây lâu như vậy, có lẽ ba tiểu ăn mày này đã nghe thấy tiếng trống trận vang như sấm và tiếng nổ vang không ngừng truyền ra khắp nơi, nhưng vì không biết chuyện gì đang xảy ra, hoặc là vì quá hoảng sợ, cảm thấy đứng trong góc mới là an toàn nhất, nên ba tiểu ăn mày này hiện giờ trong như ba chú cún nhỏ đáng thương, co rúm với nhau, lạnh run.

Họa Sư phóng nhanh tới ba đứa bé này.

Từ khi giết chết Tô Trọng Văn đến giờ, tuy nói thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng y phục hắn đang mặc đã bị rách vài chỗ, trên người có thêm vài vết thương, máu tươi chảy ra ngoài.

Hơn nữa, đầu vai của hắn còn bị một cây tên bắn trúng, làm lộ một lổ máu. Nhưng tấm mặt nạ màu sắc sặc sỡ hắn đang đeo trên mặt vẫn còn tốt. Tiếng hít thở nặng nề từ trong lỗ mũi thông qua mặt nạ phun ra bên ngoài, tạo thành hai dòng khí lưu màu trắng, thậm chí còn có tiếng vang khó nghe, khiến cho người nhìn hắn cảm thấy hắn ta thật đáng sợ.

Dưới mặt nạ, Họa Sư đã bị khốn cảnh bây giờ dọa sợ đến nỗi mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ra ngoài như nước tương, nhưng khi nhìn thấy ba đứa trẻ xuất hiện trong tầm mắt mình, nét hoảng sợ trên khuôn mặt hắn đã biến thành sự hung tợn.

Hồn lực không còn nhiều lắm trong cơ thể hắn lập tức phun trào, cả người hắn phóng lên cao, đạp rách nửa nóc nhà rồi nhảy xuống, rơi xuống bên cạnh ba đứa bé ăn mày, ngừng lại.

Tiếng kèn lệnh vẫn vang lên.

Các quân sĩ đang tạo thành một cơn sóng màu đen từ trong đường phố và khu phố lao ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Họa Sư đang đứng yên bất động, thấy rõ cảnh tượng trước mắt, các quân sĩ lập tức đi chậm lại, rồi dừng hẳn.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng hô giết rung trời bỗng nhiên im bặt, không khí yên tĩnh hẳn đi.

Thậm chí khắp bốn phương tám hướng còn có dân chúng bị kỵ quân đẩy ngã, càng lúc càng có nhiều quân sĩ tụ tập lại xung quanh. Chỉ trong một tíc tắc, ngoài thân Họa Sư đã có rất nhiều quân sĩ mặc giáp đen, tạo thành một vòng vây thật lớn.

Nhưng các quân sĩ này lại không dám tiến vào khu vực hai mươi bước bên ngoài Họa Sư.

Bởi vì khi nhìn thấy các quân sĩ Vân Tần trong nháy mắt tuôn ra ngoài như một cơn sóng, chặt chẽ đến mức gió không thể thổi qua được, Họa Sư chỉ làm một động tác vô cùng đơn giản: cầm một cái móc sắt đặt lên cổ cô bé vì quá sợ hãi mà không khóc kia, sau đó dùng sức, tạo thành một vệt máu trên cổ cô bé đấy.

- Buông đứa bé ra! Ngay cả một đứa bé nhỏ như vậy mà ngươi cũng ra tay được sao?

Một gã giáo quan chen qua dòng người tiến tới trước, tức giận hô to với Họa Sư.

- Ta có thể buông đứa bé này, nhưng người nào bỏ qua cho ta?

Họa Sư lạnh lùng nhìn vị giáo quan đang tức giận, nói:

- Hoặc là thả toàn bộ chúng ta, hoặc là mấy đứa bé này phải chết với ta.

- Ngươi...ngươi là một người tu hành Vân Tần...

Vị giáo quan tức giận đến nỗi cả người run rẩy, nhất thời không thể nói gì được.

Họa Sư lạnh lùng tự nói:

- Cho dù là người tu hành mạnh hơn, trước mặt quân đội như vậy thì có là gì?

Có tiếng kim khí va vào nhau vang lên, tất cả quân sĩ mặc giáp đen ở hàng đầu quay người lại, bọn họ biết hẳn là Lý An Đình và vài quân sĩ mặc trọng khải chạy nhanh tới.

Trong tiếng ho khan trầm thấp, Lý An Đình xuất hiện.

- Ngươi hẳn hiểu rõ hôm nay tuyệt đối không thể để ngươi còn sống ra khỏi nơi này. Bởi vì một khi ngươi thoát đi, ai cũng biết sẽ có nhiều người hơn phải chết.

Lý An Đình tức giận mà lạnh lùng nhìn Họa Sư, lạnh giọng:

- Ngươi làm chuyện này căn bản không có ý nghĩa gì.

- Ngươi nói không sai, hôm nay thả ta ra ngoài, ngày khác ta có thể giết nhiều người hơn, có lẽ lần sau sẽ có nhiều quân sĩ khác phải chết khi vây giết ta.

Họa Sư gật đầu, âm thanh lạnh lùng từ trong mặt nạ truyền ra ngoài:

- Ba cái mạng nhỏ, tựa hồ còn không thể nào so sánh với các quân nhân trung trinh với nước như các ngươi đây... Đã như vậy, tại sao ngươi còn không lệnh cho thuộc hạ động thủ? Ngươi còn chờ cái gì?

- Ngươi chỉ là một người tu hành bình thường, ngươi vẫn không biết quân nhân Vân Tần, không biết quân đội Vân Tần chúng ta.

Lý An Đình trầm mặc một hồi, rồi nhìn Họa Sư, chậm rãi lên tiếng:

- Làm quân nhân, vì thắng lợi, đôi khi chúng ta phải bỏ qua rất nhiều thứ. Vì thắng lợi, chúng ta có thể bỏ tính mạng của mình...thậm chí chúng ta còn có thể khiến nhiều chiến hữu phải chịu chết. Đôi lúc, chúng ta còn phải bỏ nhân tính. Nếu như một mình ta chiến đấu với ngươi, ta chỉ là một người tu hành bình thường, gặp tình huống như vậy, ta sẽ nhường ngươi đi. Nhưng ta là một quân nhân Vân Tần...vì không thể khiến ngươi tạo thành nguy hại đối với đế quốc, hôm nay ta phải giết chết ngươi. Đây là trách nhiệm của ta, đây là hi sinh ta phải gánh chịu.

Nghe thấy hai câu nói không lớn lắm, nhưng lại đầy sự kiên quyết của Lý An Đình...khuôn mặt đang rất hoảng sợ dưới tấm mặt nạ loang lỗ của Họa Sư bỗng nhiên trắng bệch, đôi tay hắn bất giác run rẩy, thậm chí không thể cầm vững cái móc đang đặt trên cổ cô bé ăn mày. Hắn có thể nhận ra sự tức giận và quyết liệt trong câu nói của Lý An Đình, hắn cũng biết những gì Lý An Đình nói là sự thật, sợ rằng hôm nay hắn không thể còn sống rời khỏi nơi này.

- Nếu như vậy, ngươi còn đang chờ cái gì?

Tâm thần hắn rung động, khàn giọng quát lên.

- Ta đang chờ nhân tính của ngươi trỗi dậy.

Lý An Đình nhìn Họa Sư, trầm giọng nói:

- Ta nói một lần cuối cùng, cho dù là ai, bất kể có phải trọng phạm Vân Tần hay không, một khi là người ít nhất phải có nhân tính. Ngươi buông những đứa bé này, ta có thể cam đoan cho ngươi một cái chết thống khoái.

Họa Sư nhất thời không lên tiếng.

Cả người hắn run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu toát ra như mưa, từ trong tấm mặt nạ hắn đang đeo rớt xuống bên dưới.

Tất cả quân sĩ đều nín hơi chờ đợi, đợi người tu hành này buông ba đứa bé đấy ra.

- Sợ rằng ngươi không thể có kết quả như mình mong đợi.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người run lên chính là Họa Sư mạnh mẽ ngẩng đầu, lớn tiếng nói:

- Ta cũng muốn thử một chút, xem thử bọn ngươi có thể trơ mắt nhìn ba đứa này chết đi hay không.

Nghe thấy Họa Sư nói như vậy, Lý An Đình nhất thời biến sắc, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi.

Nhưng Họa Sư lại không dừng tay, cái móc trong tay hắn giật mạnh về sau, muốn chém sâu vào cổ cô bé ăn mày.

...

Chân tay Lâm Tịch bất giác lạnh lẽo như băng giá.

Sau khi Họa Sư dừng lại, hắn đã thấy ba đứa bé ăn mày kia. Hắn biết rằng tuy kế hoạch của mình rất hoàn mỹ, nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện những yếu tố nằm ngoài dự đoán của mình.

Theo hắn nghĩ, Họa Sư tất nhiên đáng chết, bây giờ lại làm những chuyện như vậy, Họa Sư càng đáng chết hơn.

Nhưng hắn không muốn ba đứa bé ăn mày này phải chết.

Nếu như sử dụng năng lực đặc biệt, trợ giúp quân đội giết chết Họa Sư, rất có thể hắn sẽ bị quân đội phát hiện, lúc đó sẽ có rất nhiều phiền toái.

Nhưng tựa hồ hắn không còn cách nào khác.

Tuy nhiên, ngay lúc đó lại có một việc khiến hắn phải rung động, nơi hắn đang nhìn chằm chằm dường như có biến hóa khác thường.

...

Lâm Tịch cũng không biết rằng trên đường phố này, có một người khác cũng lẳng lặng quan sát cuộc chiến giữa quân đội Vân Tần và người tu hành cường đại kia. Người này đến từ Đại Mãng, mới vừa từ hoàng thành đệ nhất thế gian đến đây, là một người đào vong, tên Trạm Thai Thiển Đường.

Sau khi tận mắt nhìn thấy thành Trung Châu mơ ước từ nhỏ, Trạm Thai Thiển Đường đã trải qua một sự lạc lối rất lâu, sau đó hắn ta đã không thể nhịn nổi một sự dao động trong lòng, quyết định tới đây nhìn thấy đại chưởng quỹ Đại Đức Tường.

Trạm Thai Thiển Đường nghe nói đại chưởng quỹ Đại Đức Tường ở thành Thanh Viễn, nên hắn liền tới thành Thanh Viễn.

Lâm Tịch cũng không biết vào đêm mưa lạnh như băng giá đêm qua, khi Họa Sư chuẩn bị tiến vào căn nhà nhỏ, chính Trạm Thai Thiển Đường cũng muốn lợi dụng bóng đêm để trực tiếp gặp Trần Phi Dung.

Bởi vì theo Trạm Thai Thiển Đường nghĩ người muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết. Nếu như thật sự là nhân vật siêu phàm, vậy chỉ cần nói chuyện vài câu là nhận ra được, có lẽ hắn sẽ ở lại Đại Đức Tường, có lẽ Đại Đức Tường sẽ giúp hắn phục quốc.

Nhưng hắn lại đi chậm, cho nên hắn nhìn thấy chiếc xe ngựa chạy như điên trong màn mưa đêm tối, còn phát hiện bởi vì Trần Phi Dung rời đi một cách đột ngột, nên Họa Sư ở gần đấy đã điên tiết mà chửi ầm lên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hắn không biết thân phận Họa Sư, nhưng hắn lại cảm thấy dường như Họa Sư không có ý tốt với Trần Phi Dung, nên hắn bắt đầu theo dõi Họa Sư.

Trong mắt Trạm Thai Thiển Đường, có lẽ đây sẽ là cơ duyên giữa hắn và Trần Phi Dung.

Nhưng hắn không ngờ rằng lại có một cuộc đại chiến xảy ra trong khu phố này, hơn nữa bộc phát một cách mơ hồ, hầu như không có ai hiểu được.

Tuy nói Trạm Thai Thiển Đường đã từng biết đến sức mạnh của quân đội Vân Tần qua nhiều sách vở và tài liệu ghi lại, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy cuộc chiến giữa quân đội Vân Tần và người tu hành. Đối với hắn, đây rõ ràng là một cơ hội để có thể tận mắt nhìn thấy chiến lực một cường quốc.

So với bất kỳ ai ở đây, ngay khi nhìn thấy Họa Sư tới gần ba đứa bé ăn mày kia, hắn đã sớm đoán được dụng ý của Họa Sư.

Vào lúc đấy, nội tâm hắn bỗng nhiên bị thống khổ hành hạ và giãy dụa.

Hắn cũng không biết trong trận chiến này còn có một người tu hành như Lâm Tịch đang quan sát, hắn chỉ biết rằng mình có thể ngăn cản được hành động của Họa Sư đã mất hết nhân tính kia.

Hắn không muốn ba đứa bé ăn mày đáng thương kia phải chết...nhưng, đây là ba đứa bé đế quốc Vân Tần, mà trên người hắn lại còn có mối thù phục quốc.

Trong tình hình như vậy mà ra tay...chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều phiền phức, thậm chí có thể mất mạng.

Ba đứa bé, thậm chí là con dân địch quốc, nếu như lấy ra để so sánh với một người được rất nhiều người hi sinh và đặt hi vọng vào, hơn nữa đây lại là người có thể phục quốc được, dường như mọi sự so sánh không còn đáng kể nữa.

Trạm Thai Thiển Đường đổ mồ hôi, làm ướt chiếc áo đang mặc.

Nhưng cuối cùng, Trạm Thai Thiển Đường lại quyết định như hồi còn đang đứng ở hoàng thành Trung Châu, hắn quyết định để cho tiếng nói sâu trong nội tâm quyết định...hắn phải ra tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.