Trong một căn phòng dành cho quan viên thành Thanh Viễn, bỗng nhiên có tiếng gỗ bị gãy vang lên.
Một cái bàn bằng gỗ bị Trương Linh Vận dùng tay đánh mạnh, góc bàn vỡ thành từng mảnh.
Sắc mặt Trương Linh Vận xanh mét, hàm răng vang lên khanh khách.
- Chỉ là một chưởng quỹ hiệu buôn mà dám chơi ngược lại ta, khiến ta bị nhục nhã như vậy!
Lửa giận khôn cùng, còn có cảm xúc bị một đối thủ mình chưa bao giờ để vào trong mắt tát vào mặt một cái, mà không thể nào phản kháng được, khiến cho quan viên trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở này cảm thấy tức giận, máu trong người tựa như sôi trào lên.
Dân ý không phải là việc dễ dàng thay đổi, hơn nữa bằng hữu tốt Phùng Thu Minh vốn là một người hỗ trợ đắc lực cho hắn trên quan trường hành tỉnh Tê Hà, nhưng hôm nay, con đường quan trường của Phùng Thu Minh coi như đã bị chặt đứt hoàn toàn, tương lai tốt nhất chính là làm môn khách của hắn, hoặc là trở thành một người tu hành bình thường.
- Ban đầu ta chỉ muốn ả biết nghe lời, sau này trợ giúp mình. Nhưng bây giờ, không giết nàng khó lòng tiêu mối hận trong lòng ta! Ta không chỉ muốn giết nàng, còn khiến nàng phải thân bại danh liệt!
Một chưởng đánh vỡ chân bàn bên cạnh, sắc mặt Trương Linh Vận càng dữ tợn hơn.
Nghe thấy hắn nói như vậy, người trẻ tuổi đang ngồi đối diện hắn - một người bạn tốt khác đã từng ngồi chung thuyền hoa uống rượu ngày hôm đấy, nhất thời nhíu mày lại,muốn nói gì đấy.
Nhưng ngay lúc này, tên thanh niên trẻ tuổi có một vết sẹo nhạt ở ngay lông mày trái vài Trương Linh Vận bỗng nhiên biến sắc, hai tai khẽ nhảy lên, sau đấy thân thể chuyển động, đồng thời nhảy ra khỏi phòng như một mãnh hổ. Chỉ qua mấy bước ngắn ngủi, hai người đã bước vào trong sân viện.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai người nhìn lên mái hiên nhà, thấy có một con mèo hai mắt phát ra ánh sáng màu xanh, đang chạy thật nhanh.
- Là một con mèo.
Thanh niên trẻ tuổi có vết sẹo nhạt ở lông mày trái khẽ thở dài, nhẹ giọng nói.
Trương Linh Vận về phòng mình, nét dữ tợn trên mặt đã giảm đi, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt vẫn có lửa giận vô hình có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
- Chỉ là một thương hành mới nổi, nếu như dám giám thị nơi ở quan viên, thật là muốn chết mà! Ta đoán Đại Đức Tường còn không có lá gan như vậy!
- Nếu như ngay cả Phùng Thu Minh cũng không thể chống lại, sợ rằng tu vi của Trần Phi Dung kia đã đạt đến Đại Hồn sư đỉnh phong.
Thanh niên trẻ tuổi có vết sẹo nhạt ở lông mày trái nhìn Trương Linh Vận, khuyên giải:
- Xe ngựa của ngươi bị gài tang vật, sợ rằng trong Đại Đức Tường còn có người tu hành khác, muốn giết nàng là việc rất khó. Hơn nữa, cho dù mạo hiểm ra tay, một khi giết được Trần Phi Dung, người khác sẽ lập tức nghĩ đến Trương huynh. Việc này không có lợi cho Trương huynh.
- Ngươi không cần lo lắng, nếu như đã có ý ra tay, tất nhiên đã có phương pháp xử lý vẹn toàn.
Trương Linh Vận lạnh giọng nói:
- Ta biết cần thông qua người nào để tìm được Họa Sư.
- Họa Sư?
Thanh niên trẻ tuổi có vết sẹo nhạt ở lông mày trái thất kinh, nói:
- Chẳng lẽ hắn đang ở gần trong thành?
Trương Linh Vận gật đầu, cười nói:
- Ngươi tu hành không thể không ăn, người giống như hắn cũng không thể ăn không khí mà sống được. Tuy nói giá tiền thuê hắn cao, nhưng đối với ta đấy không phải là vấn đề. Hắn là người tu hành Quốc sĩ đỉnh phong, ngay cả một đại mỹ nữ Hồng sư tỷ của chúng ta đã đạt đến Quốc sĩ trung giai cũng không phải là đối thủ của hắn, Trần Phi Dung nhiều lắm chỉ là một Quốc sĩ sơ giai, sao có thể là đối thủ của hắn.
Nghe thấy những lời này của Trương Linh Vận, thanh niên trẻ tuổi có vết sẹo trái nhạt ở lông mày trái nhất thời rùng mình một cái, nói:
- Chẳng lẽ...
Hắn nhìn Trương Linh Vận, nhưng nhìn thấy thần sắc của Trương Linh Vận hiện giờ, liền biết sợ rằng mình đã nghĩ đúng, nên nhất thời im lặng, không nói thêm gì nữa.
Trên mái hiên, một bóng người đang lắng nghe bỗng nhiên rời đi, động tác nhanh nhẹn hơn cả mèo hoang, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
...
Trong phòng tiếp khách của phân tiệm Đại Đức Tường.
Trần Phi Dung đang ngồi trước một bình phong bằng gỗ có chạm khắc hình khổng tước xòe đuôi, đối diện nàng chính là đệ nhất mưu sĩ của Liễu gia - Tô Trọng Văn.
Trên cái bàn bên cạnh hai người có đặt một bình hồng trà thượng hạng.
Hồng trà hành tỉnh Tê Hà rất nổi danh ở Vân Tần, mà hồng trà ở trên bàn này lại chính là loại thượng hạng mắc tiền nhất, nhưng hai người đều không uống một ngụm trà nào.
- Nếu như không phải Liễu đại nhân bảo Tô tiên sinh tới tìm ta, vậy không biết Tô tiên sinh tới gặp là vì chuyện gì?
Trần Phi Dung khẽ chau mày, nhìn Tô Trọng Văn nói, giọng nói ẩn chứa một cảm xúc kỳ lạ.
- Tuy hắn có tiến bộ, nhưng vẫn còn non nớt, có một số việc nếu để hắn biết, hắn lại quá mềm lòng thì thật không tốt.
Tô Trọng Văn bình thản nói:
- Cho nên ta quyết định không để hắn biết, một mình tới gặp đại chưởng quỹ.
Trần phi Dung khẽ thở dài, biết rằng lo lắng mình nghĩ khi trước sợ rằng đã tới rồi. Nhưng những gì Lâm Tịch nói với nàng trước khi đi lại giúp nàng yên tâm hơn. Nàng tin tưởng Lâm Tịch, nên hiện giờ nàng vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhìn qua Tô Trọng Văn một cái, nói:
- Nếu như cảm thấy không nên để cho Liễu đại nhân biết, vậy không biết là chuyện gì?
Tô Trọng Văn khẽ cười, nói:
- Đại chưởng quỹ họ Trần thật sao?
Trần Phi Dung nhìn Tô Trọng Văn một cái, nói:
- Ta không hiểu ý Tô tiên sinh.
- Sau lần gặp mặt khi trước, ta đã điều tra đại chưởng quỹ.
Tô Trọng Văn thản nhiên nói:
- Đáng lẽ với một người xuất thân nông thôn như đại chưởng quỹ, không thể nào có khí độ to lớn như vậy, cho nên ta đã sinh lòng nghi ngờ, để cho thủ hạ tới địa phương đại chưởng quỹ từng ở điều tra. Kết quả thật là thú vị đấy, đã tìm lâu như chỉ tìm được hai người biết "Trần Phi Dung", nhưng miêu tả của họ về "Trần Phi Dung" lại khác xa đại chưởng quỹ, có thể nói là hai người. Cho nên, chỉ có một khả năng xảy ra, đại chưởng quỹ đã giả danh "Trần Phi Dung". Cho nên, ta rất hiếu kỳ, không biết đại chưởng quỹ đây là người nào, rốt cuộc đã làm chuyện gì mà cần phải dùng tới danh tính người khác?
- Mấy năm trước đại chưởng quỹ đều ở biên quan Long Xà, gần chợ đen, ngư long hỗn tạp, lại hay di chuyển. Tuy nhiên, nếu chậm rãi điều tra, vẫn có thể tra ra.
Tô Trọng Văn nhìn Trần Phi Dung, nói:
- Nhưng mà đại chưởng quỹ là người thông minh, hẳn hiểu được rằng nếu như hợp tác với ta, vậy so với nộp cho Hình ti hoặc Liễu gia vẫn tốt hơn rất nhiều.
- Liễu gia?
Trần Phi Dung nhìn Tô Trọng Văn với ánh mắt đầy ngạc nhiên, nói:
- Sao vậy? Tô tiên sinh muốn vứt bỏ Liễu gia?
- Ta chỉ yêu tài thôi!
Tô Trọng Văn thở dài, nhìn Trần Phi Dung, chân thành nói:
- Nếu như chỉ là một hiệu buôn, hoặc là một chưởng quỹ bình thường, ta tất nhiên sẽ không động tâm. Nhưng những gì đại chưởng quỹ đã thể hiện khi trước lại khiến ta tin rằng tiềm lực Đại Đức Tường còn mạnh hơn Liễu gia. Thay vì dựa vào Liễu gia, tại sao không dựa vào Đại Đức Tường?
- Ta thật tâm muốn hợp tác với đại chưởng quỹ...ta nghĩ nếu ta và đại chưởng quỹ liên thủ với nhau, nhất định có thể giúp đại chưởng quỹ giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Sau khi dừng lại chốc lát, Tô Trọng Văn nhìn Trần Phi Dung, nói.
- Ta chỉ là đại chưởng quỹ, không phải ông chủ.
Trần Phi Dung lắc đầu, nói;
- Đại Đức Tường không phải là của ta.
- Ta đã điều tra, ông chủ chính là phụ tử Hình Đức Vinh, nhưng ta đã cẩn thận thăm hỏi, bọn họ không ra bất kỳ quyết sách nào. Đại Đức Tường là do một mình đại chưởng quỹ trông coi.
Tô Trọng Văn mỉm cười, nói:
- Đại Đức Tường do một tay đại chưởng quỹ dựng nên. Với khả năng của đại chưởng quỹ, nếu như âm thầm hợp tác với một hiệu buôn khác, lại chuyển ít ngân lượng ra ngoài, sau này hiệu buôn đấy vượt qua Đại Đức Tường không phải là việc khó, chỉ là mất chút thời gian thôi.
Trần Phi Dung nhìn Tô Trọng Văn, nói:
- Ý của Tô tiên sinh là dùng Đại Đức Tường nuôi mập một hiệu buôn khác, mà Tô tiên sinh chính là ông chủ hiệu buôn đấy?
Tô Trọng Văn gật đầu, chân thành nói:
- Không phải của ta, mà là chúng ta. Tương lai hiệu buôn của chúng ta sẽ vượt xa hiệu buôn Đại Đức Tường hôm nay. Text được lấy tại Truyện FULL
Trần Phi Dung suy nghĩ một hồi, tươi cười nói;
- Vậy chờ đến lúc Tô tiên sinh điều tra được ta là ai rồi hãy nói.
Tô Trọng Văn bỗng trầm giọng:
- Chẳng lẽ đại chưởng quỹ không muốn hợp tác?
Trần Phi Dung lắc đầu, nói:
- Dù sao Tô tiên sinh cũng phải cho ta vài ngày suy nghĩ, chuyện này không thể nói đồng ý là đồng ý được.
Tô Trọng Văn đứng lên, lạnh lùng nói:
- Được, ta sẽ cho đại chưởng quỹ vài ngày...mấy ngày này, ta sẽ ở trong thành Thanh Viễn đợi câu trả lời của đại chưởng quỹ.
Trần Phi Dung nhíu mày, đang muốn đứng lên. Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh ùa vào.
Một bóng người màu xanh đẩy cửa vào. Vừa bước vào trong, không nói lời nào, người này đã ném ra một vật rất dài, tay phải cũng hóa thành đao, bay thẳng tới chém vào cổ Tô Trọng Văn!
Bóng người màu xanh này hành động nhanh chóng, trong phòng tràn ngập gió lạnh buốt người, giống như có một sợi roi da dài bay thẳng trên không trung tỏa ra sát ý khiến người khác phải run sợ, mà trên tay phải người này bỗng nhiên lấp lánh ánh sáng lạnh, thì ra đó là một thanh khoái đao!
- Thật to gan! Nhưng mà ngươi cũng quá coi thường Tô Trọng Văn ta!
Đối mặt với việc đột nhiên bị tập kích, mưu sĩ Tô Trọng Văn này lại cười lạnh một tiếng, bước một chân tới trước, hai ngón tay chập lại hóa kiếm, đâm thẳng vào ngực người đang tấn công mình.
Bóng người màu xanh này chính là Lâm Tịch đang mặc một chiếc áo bông bình thường màu xanh lá.
Chiêu thức này của Tô Trọng Văn tựa hồ không kỳ diệu, nhưng vừa đạp chân xuống đất xong, thân thể Lâm Tịch bỗng chấn động, có cảm giác như mình đã mất liên lạc với mặt đất, đôi chân đang lơ lửng trên bầu trời, không thể đứng yên được.
Kinh nghiệm đối địch của Lâm Tịch rất phong phú. Trong nửa năm thân thể không thể cử động mạnh này, trừ tu vi hồn lực đã đạt đến Quốc sĩ, cảm giác vận dụng nguyên khí và hồn lực của hắn đã đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi. Chỉ trong một chớp mắt, hắn biết Tô Trọng Văn là một cao thủ lợi dụng thời cơ. Vào thời khắc chân hắn chạm đất chuẩn bị phát lực tung chiêu, Tô Trọng Văn lại khiến mặt đất rung động, nên khi chân Lâm Tịch chạm xuống đất lại có cảm giác mình đạp phải một khoảng không, cuối cùng không thể phát lực được.
Chỉ một chiêu như vậy đã giúp Lâm Tịch kiểm tra xong thực lực Tô Trọng Văn, hắn cũng mặc để hai ngón tay của Tô Trọng Văn đâm vào người mình.
"Phốc!"
Tấm áo bông của Lâm Tịch bị xuyên thủng, hai ngón tay Tô Trọng Văn đâm thật sâu vào thân thể hắn. Cùng lúc đó, Lâm Tịch lại thầm nói:
- Trở về!
...
Thời gian trở lại nửa phút lúc trước.
Từ trên mái hiên Lâm Tịch lặng lẽ nhảy xuống, bước vào một gian phòng.
Đợi đến lúc hai người kia nói chuyện xong, Tô Trọng Văn bước ra khỏi tiếp khách, đi khỏi căn nhà nhỏ này, Lâm Tịch mới "lần nữa" đẩy cửa ra ngoài, đi thẳng vào phòng tiếp khách.
Nhìn thấy Trần Phi Dung vừa vui mừng vừa sợ hãi vì hắn bất ngờ xuất hiện, Lâm Tịch trực tiếp nói:
- Ta đã về khi nãy, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và lão ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]