Chiếc xe ngựa vẫn chạy, nhưng buồng xe lại rất im lặng.
- Những năm này, làm sao sư thúc chịu đựng được?
Không biết qua bao lâu, Lâm Tịch nhìn Cốc Tâm Âm, lên tiếng hỏi.
Cốc Tâm Âm nhìn Lâm Tịch, tự giễu cười cười:
- Bởi vì cừu hận.
- Mấy thứ như quên lãng, trách nhiệm...trước mặt yêu hận đơn giản nhất thế gian, cũng chỉ là dối trá.
Cốc Tâm Âm nhìn thoáng qua Lâm Tịch, chân thành nói:
- Ta không muốn kẻ thù của ta sống ung dung tự tại ở thế gian, ta muốn giết chết bọn họ, đây chính là nguyên nhân khiến ta có thể chịu đựng được.
Âm thanh Lâm Tịch bắt đầu bình tĩnh lại:
- Tên tiễn sư kia là ai?
Cốc Tâm Âm nhìn hắn, bình tĩnh đáp:
- Ta nghe mấy người Đường Vũ Nhân nói đó là Tư Thu Bạch, năm xưa từng tham gia nhập thí học viện Thanh Loan nhưng không trúng cử, hắn ta vẫn luôn muốn quyết đấu với Đông Vi.
Lâm Tịch khẽ ho khan, nói:
- Hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt đi đâu?
Cốc Tâm Âm không trả lời Lâm Tịch, thật tình lắc đầu:
- Đây chính là vấn đề ngươi cần phải suy nghĩ.
- Học viện chưa bao giờ bỏ tất cả trứng gà vào một giỏ, nhưng Hạ phó viện trưởng nhận thấy tiềm chất của ngươi. Mà ngài ấy để ngươi tới đây, cho thấy ngươi đã vượt qua tất cả khảo nghiệm ngài ấy đặt ra. Cho nên, ta sẽ bỏ quả trứng gà của ta vào giỏ của ngươi.
Nhìn Lâm Tịch nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097596/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.