Vì muốn để An Khả Y có phán đoán trực quan hơn, Lâm Tịch đưa tay ra, để cho hồn lực chảy xuôi dọc bàn tay mình, ngay lập tức trên tay hắn xuất hiện những tia sáng màu vàng nhạt.
- Chưa tới Đại hồn sư trung giai...hồn lực và cảm giác của ngươi không thể sánh với người tu hành Đại quốc sư.
An Khả Y nhìn Lâm Tịch, lắc đầu nói.
Lâm Tịch gật đầu:
- Không thể nào sánh bằng được.
An Khả Y cúi đầu nghĩ một lát, ngẩng đầu lên, giống như đang nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất. Sau đấy, nàng bình tĩnh lại, nói:
- Đưa kiếm của ngươi cho ta xem.
Lâm Tịch ngẩn người, tháo cái rương trên lưng xuống, hỏi:
- Lão sư...chẳng lẽ vì hồn binh trường kiếm?
An Khả Y nhất thời chưa trả lời, cho đến khi nhìn thấy trường kiếm tinh xảo màu xanh nhạt của Lâm Tịch, nàng mới chân thành gật đầu, nói:
- Ta chưa từng thấy thanh kiếm nào như vậy...không phải vì tu vi bản thân, dĩ nhiên là do thanh kiếm này.
- Chỉ vì thanh kiếm này sao?
Lâm Tịch hơi thất vọng hỏi.
An Khả Y hơi ngờ nghệch nhìn Lâm Tịch, hỏi ngược lại:
- Không phải do kiếm, ngươi cho rằng vì sao?
Lâm Tịch lúng túng nói:
- Đệ tử cho rằng thiên phú tu hành mình đặc biệt, hồn lực khác với người bình thường.
An Khả Y hơi không hiểu cách nghĩ hiện giờ của Lâm Tịch, nàng lắc đầu nói:
- Hồn lực người tu hành đặc biệt, hoặc là hồn lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097476/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.