Trước khi Tây di thập ngũ bộ liên thủ đánh vào Vân Tần, Trương viện trưởng một đêm cầm kiếm chém hết đại vương mười lăm bộ lạc, cuối cùng bị quân đội Vân Tần đánh bại, Tây di thập ngũ bộ phải chạy tới biên cảnh Bàn Nhược sau hoang mạc, họ chính là chủ nhân lăng Bích Lạc.
Nhớ lại năm đó, trong mắt Vân Tần vừa mới lập quốc thì Tây di thập ngũ bộ chỉ là một nước nhỏ, nhân khẩu bằng khoảng một phần ba Vân Tần. Mà bởi vì Tây di thập ngũ bộ là dân tộc du mục, chuyên đi săn trên hoang mạc, nên ngoại trừ phụ nữ, trẻ em và một số người bệnh lâu năm thì tất cả đều có thể đánh giặc được. Vì thế, nếu như chỉ xét riêng về số lượng quân đội, có thể nói Tây di thập ngũ bộ còn đông hơn quân đội Vân Tần.
Có thể nuôi sống nhiều dân tộc du mục và săn bắn như vậy, phải nói đến việc lăng Bích Lạc là nơi sinh sống rất thích hợp, đất đai màu mỡ, diện tích lãnh thổ rộng lớn vô cùng.
Dựa theo cách phân chia diện tích đông tây nam bắc của Vân Tần, lăng Bích Lạc rộng lớn đến nỗi gần bằng một phần tư lãnh thổ phía tây Vân Tần, tương đương với hai hoặc ba hành tỉnh thông thường. Nguyên nhân lớn nhất khiến Vân Tần chỉ gọi lăng Bích Lạc là lăng, chứ không phải là một hành tỉnh là vì đây là mảnh đất đoạt được từ Tây di thập ngũ bộ. Năm đó Tây di thập ngũ bộ đều sống trong lều vải, di dời khắp nơi khi tiết trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097463/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.