Chương trước
Chương sau
Khi ngươi đang cao hứng, ăn lẩu, hát ca, đột nhiên có mười bảy mười tám con ruồi bay vòng quanh, tiếng vo ve quanh quẩn bên tai, ngươi sẽ có cảm giác như thế nào?

Hiện giờ, cảm giác của Lâm Tịch chính là như vậy.

Hắn vốn là người rất ôn hòa giữ lễ, hiếm khi nào so đo với người khác, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không tức giận.

Trước mắt hắn là những quân sĩ tuần mục, họ là những quân nhân chân chính, chỉ cần có quân lệnh, cho dù biết đó là đi vào chỗ chết họ vẫn sẽ thi hành. Cũng vì có những quân nhân chân chính không sợ chết như vậy, nhiều năm qua hành tỉnh Đông Lâm mới có thể an bình. Hắn luôn muốn họ an toàn, đồng thời kinh sợ những người muốn ám hại họ, nhưng sự thật là có vài người miệng thì luôn tụng niệm vinh quang, nhưng so với hắn, trong lòng bọn người đấy càng không biết vinh quang là gì.

Lâm Tịch vừa nói chữ cút xong, cả sườn núi Nam Tinh bỗng nhiên im lặng.

Tất cả quân sĩ tuần mục hơi phức tạp nhìn Lâm Tịch. Khi trước, bọn họ đều nghe thấy tiếng chất vấn và quát lớn của Văn Già Thần đối với Tân Vi Giới, mơ hồ cảm thấy vị quan viên ở doanh trại Giám quân này cố ý trách móc nặng nề. Tuy nhiên, chức trách của Giám quân chính là giám trị kỷ luật quân đội, chỉ cần các quan viên này biên soạn quân báo và trình lên trên, rất có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với một tướng lãnh. Nhưng bọn họ không ngờ Lâm Tịch lại dám nói chữ "cút" như vậy.

Văn Già Thần không thể tin được mở to hai mắt, trong lúc nhất thời tâm tình của hắn ta đã bị sự kinh ngạc bao phủ, không hề có sự tức giận.

Mấy tức sau, cơn giận dữ mới xâm chiếm con người hắn, sắc mặt hắn trở nên xanh mét, lạnh lùng nói:

- Lâm Tịch, ngươi dám nói với ta như vậy?

Ban đầu Lâm Tịch chỉ muốn nói những lời này, sau đấy sẽ im lặng, nhưng khi thấy Văn Già Thần trước kinh ngạc, sau tức giận đến mức nói những lời ngu ngốc như vậy...Lâm Tịch thật sự không ngại nói thêm nhiều câu, để đối phương phải nhục nhã hơn, khiến đối phương hiểu được mình là ai.

Hắn hơi vui sướng nhìn Văn Già Thần, khinh thường nói:

- Tại sao ta không dám?

- Ta không dám cái gì? Sợ ngươi báo lên nói ta lĩnh quân bất lực, sợ chết sao?

- Ngươi nói thử quân lệnh chúng ta nhận được là gì?

- Quân lệnh chúng ta nhận được chính là sáng hôm qua phải chạy kịp đến đây bố trí phòng thủ, sau đó nhận được quân lệnh phải tử thủ ở sườn núi Nam Tinh, cho nên, chúng ta phải tử thủ.

Lâm Tịch nhìn qua những thi thể Huyệt man và xác con rắn mối khổng lồ trên sườn núi, khinh thường và lạnh lùng nói:

- Những cái xác đó là do quân tuần mục ta giết được.

- Nếu như là ngươi lĩnh quân, ngươi có thể làm được sao?

- Ngươi hãy nói cho ta nghe thử, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào để mang theo một đội quân tuần mục gấp gáp tới đây, giết chết nhiều Huyệt Man và con thú khổng lồ như vậy, sau đó lại dẫn quân qua đó cứu viện?

- Quân lệnh cho quân tuần mục chúng ta là phải tử thủ ở sườn núi Nam Tinh, chúng ta đã làm như vậy, nhưng trong quân lệnh đấy không bao gồm việc phải trợ giúp các đội quân khác. Quân răng nanh nhọn ở đối diện đã thực hiện quân lệnh này vô cùng tốt, trước đó không hề đến đây trợ giúp.

- Tập kích chúng ta và quân răng nanh nhọn là một đại đội Huyệt man, chiến lực quân răng nanh nhọn vượt xa bên ta, nếu như có trợ giúp thì cũng là bên đó chạy qua đây giúp. Chúng ta có thể chống đỡ được, tại sao bọn họ không được?

- Ngươi không qua đó chất vấn thống lĩnh quân răng nanh nhọn chiến đấu thất bại, làm nhiều binh sĩ chết nhiều như thế, lại còn qua đây chất vấn ta?

- Tại sao ngươi không đi tra tư liệu, xem thử trong nhiều năm qua có đội quân tuần mục nào lập được chiến tích như chúng ta đêm qua không? Không khen ngợi vinh quang của chúng ta mà còn muốn trách cứ?

- Ta không làm trái quân lệnh, không lĩnh quân thất trách, lại lập được chiến công như thế, vì sao ta không dám nói ngươi cút? Chẳng lẽ ta sợ ngươi che giấu sự thật, không trình báo chiến công của quân tuần mục?

Đối mặt với những câu hỏi mang tính công kích của Lâm Tịch, Văn Già Thần giận đến mức thân thể bất giác run rẩy. Nhưng suy đi tính kỹ hắn lại không thể phản bác bất cứ lời nào, bởi vì cho dù là lý do gì đi nữa, nhưng nếu như đem so sánh với những thi thể Huyệt man kia, những lời ấy thật yếu ớt vô hại.

- Cho dù bàn về quan vị...

Nhưng Lâm Tịch lại cảm thấy chưa đủ, nhìn Văn Già Thần đang run người lên vì nhục nhã và giận dữ, hắn ta còn trào phúng nói:

- Đốc chiến doanh trại Giám quân chỉ là Tòng thất phẩm, ta cũng là Tòng thất phẩm, cùng là quan viên có quan vị như nhau, quan vị ngươi không áp được ta. Quân tuần mục chúng ta phải ở đây giao chiến với quân địch, còn đến phiên ngươi tới nói bậy nói bạ? Tại sao ta không dám nói ngươi cút?

- Ngay cả chó và mèo cũng dám tới trước mặt ta khoe tay múa chân, là do đám chó mèo đó không biết, hay là do ta quá tốt bụng đây?

...

Những lời Lâm Tịch nói càng lúc càng nặng, tất cả quân sĩ tuần mục nghe được cũng cảm thấy giật mình, không khí im lặng đến mức đáng sợ. Nhưng các quân sĩ tuần mục đều cảm thấy thật vui sướng, cho đến khi Lâm Tịch nói câu cuối cùng trên, bọn họ cảm thấy suýt nữa đã không nhịn được mà cười ầm ầm lên.

Sắc mặt Văn Già Thần trở nên xanh mét, xúc động đến mức muốn rút đao ra.

Nhưng Vân Tần cấm các quan viên quyết đấu với nhau, chút lý trí còn sót lại nói cho hắn biết rút đao chính là chuyện ngu xuẩn cuối cùng hắn có thể làm được, hơn nữa, làm như vậy cũng không thể động đến đối phương được. Hắn rốt cuộc hiểu được nỗi nhục hôm nay là do chính hắn tìm lấy, là do mình tự đánh giá bản thân quá cao, lại quá xem thường đối thủ.

Nghĩ tới quân lệnh mình còn phải thông báo, hắn liền khôi phục mấy phần lý trí, cắn răng chịu đựng.

Tất cả quân sĩ tuần mục nhìn quan viên doanh trại Giám quân này, thấy hắn ta không nói được lời nào, khuôn mặt từ trắng chuyển sang hồng, bắt đầu trầm tĩnh.

- Quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm nhận quân lệnh, lập tức lên đường, trước khi mặt trời lặn phải đến khu rừng khoai môn lữ hành năm mươi dặm về phía đông bắc, tiếp ứng quân sĩ Hắc xà quân và bất kỳ người tu hành nào không thuộc quân đội Vân Tần ta.

Văn Già Thần lấy ra một thiết lệnh hình long xà, ném cho Lâm Tịch.

Vừa nói xong câu này, nghĩ tới việc cho dù ngươi lợi hại đến đâu, cuối cùng cũng không thể sống sót ra khỏi vùng đất hoang vu được, hắn bất giác cảm thấy sung sướng. Hắn không nói thêm bất kỳ câu nào, cũng không nhìn Lâm Tịch, cứ thế xoay người rời đi.

- Hắc xà quân? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tân Vi Giới, Khang Thiên Tuyệt và những người khác đều biến sắc.

Bất kỳ quân nhân nào trong biên quân Long Xà đều hiểu rõ chiến lực của Hắc xà quân mạnh mẽ như thế nào.

Quân lệnh này cũng có ý nghĩa...Hắc xà quân đã bị đánh tan tác trong khu rừng khoai môn lữ hành? Rốt cuộc trong khu rừng khoai môn lữ hành có gì vậy? Kẻ địch là ai?

...

Một viên tướng lãnh toàn thân tản phát khí tức kinh người không nói nên lời đứng trước một bản đồ bằng cát.

Người này mới chỉ khoảng năm mươi tuổi, đôi mắt còn chưa già lão, nhưng vì ảnh hưởng bởi những phù văn màu xanh trên chiến giáp ông ta đang mặc, nên bất cứ ai nhìn vào cũng có cảm giác như ông ta đã chinh chiến không biết bao nhiêu năm, cả người tràn đầy khí tức tang thương.

Khóe mắt ông ta có những vết nhăn hằn đậm, nhưng đôi lông mày rậm lại như hai con đao sắc bén, tản phát đao ý kinh khủng.

Trên bản đồ bằng cát trước người ông ta có rất nhiều cờ xí màu đen, xen lẫn là những con cờ màu đỏ.

Chỉ có một viên bảo thạch sáng trong khác thường.

Hiện giờ viên bảo thạch màu xanh này được đặt trong một khu rừng lớn. Từ khu vực này nhìn ra ngoài, có thể thấy được những lá cờ màu đen kia đang dần hội tụ lại, bao vây khu rừng đấy lại.

Khu rừng khoai môn lữ hành, đây chính là khu vực được đánh dấu trên tấm bản đồ bằng cát.

...

Hứa Châm Ngôn đang ở trong một biệt viện thanh tịnh của Hứa gia.

Phụ thân hắn, nhân vật số bốn ở Hình ti Vân Tần, Ti giám Hình ti Hứa Thiên Vọng, đang đứng ở bên cạnh hắn.

Hứa Châm Ngôn chỉ là con thứ ba của Hứa Thiên Vọng, trên còn có một ca ca và tỷ tỷ, nhưng khi khoác lên bộ áo đang mặc, cả người như một văn sĩ đơn giản, Hứa Thiên Vọng trông như không bị sức mạnh thời gian tàn phá. Khuôn mặt ông ta anh tuấn, thoạt nhìn không hơn Hứa Châm Ngôn bao nhiêu tuổi. Nếu như có người lạ nhìn vào, chỉ sợ họ sẽ đoán hai người này là hai anh em, chứ không cho rằng là đôi phụ tử.

Hiện giờ, vị quan to Hình ti mặc áo vàng tượng trung cho sự ôn hòa, đang chắp tay đứng nhìn một cây lựu trước mặt mình.

Thân cây lựu này rất cao lớn, bên trên kết thành những trái lựu nặng trĩu đỏ mọng.

Hứa Châm Ngôn cũng nhìn cây lựu này, chỉ là càng xem hắn càng không hiểu, không biết cây lựu này có gì đẹp đẽ. Hắn cũng không hiểu vì sao phụ thân rất hiếm khi gặp mình, nhưng hôm nay đã gặp lại không nói câu nào, chỉ chuyên chú nhìn cây lựu.

Ngay lúc hắn không nhịn được, muốn mở miệng nói gì đó, đôi lông mày anh tuấn của Hứa Thiên Vọng bỗng nhiên cau lên, thể hiện ý trào phúng và thất vọng, thở dài một tiếng:

- Con vẫn không kiên nhẫn được.

Ngay sau khi tiếng thở dài này được phát ra, quả lựu lớn nhất trên cây lựu trước mặt hai người rõ ràng còn chưa chín đủ, nhưng lại nhanh chóng rơi xuống đất.

Hứa Châm Ngôn lập tức hơi thất thần.

Quả lựu hơi hồng này không hề rớt thẳng xuống, mà bị một sức mạnh vô hình và nhu hòa nâng lên, bay đến trước mặt hắn và Hứa Thiên Vọng.

Sau đó quả lựu này nứt ra, trong đó có một hạt lựu rơi vào trong tay Hứa Thiên Vọng, phần còn lại chậm rãi bay vào tay Hứa Châm Ngôn.

- Phụ thân…

Hứa Châm Ngôn là người tu hành. Hắn biết so với sức mạnh có thể nháy mắt chấn nát cả cây lựu, loại sức mạnh nhu hòa và vô hình này còn kinh khủng hơn, yêu cầu cảnh giới người tu hành càng cao hơn. Hắn cũng không biết tu vi phụ thân mình lại mạnh mẽ như vậy, nên nhất thời thất thần không biết nói gì. Tuy nhiên, Hứa Thiên Vọng lại chậm rãi lên tiếng, cắt đứt lời hắn định nói.

- Năm thứ năm trông mong tôm nhảy ra khỏi nước, Lý Khổ đã làm được như vậy.

Hứa Thiên Vọng bỏ hạt lựu còn chưa chín hẳn vào miệng mình, chậm rãi nhai, nghiền ngẫm, thưởng thức vị ngọt hơi chát. Ông ta nhìn Hứa Châm Ngôn, chậm rãi nói:

- Đối với việc làm thế nào để nắm quyền thế trong tay, rất nhiều đại nhân vật ở đế quốc Vân Tần có cách suy nghĩ rất khác nhau. Nhiều người cho rằng chỉ cần có tiền tài là có thể khống chế tất cả, có vài người lại cho rằng quan hệ rộng sẽ có tất cả…Nhưng ta và vị cường giả tu hành Đại Mãng này lại rất nhất trí với nhau: thế gian này, thứ duy nhất quyết định tất cả chính là sức mạnh.

- Hiện giờ ở Hình ti ta chỉ là nhân vật số bốn, nhưng quyền thế của ta lại không dừng ở vị trí số bốn. Hơn nữa, trước nay ta không hề đi tranh giành người khác vì những chuyện phải phân tâm hay dồn sức quá nhiều…ta cũng chưa bao giờ lo lắng mình sẽ không thăng tiến…Bởi vì so với bất cứ người nào trong Hình ti, sức mạnh của ta đều mạnh hơn họ…mạnh đến mức khiến Chu thủ phụ và thánh thượng không thể nào bỏ qua suy nghĩ của ta. Chỉ cần tu vi của ta đột phá, tất cả những chuyện kia sẽ thuận lý thành chương.

- Học viện Thanh Loan các con cũng như vậy…Lẽ nào con cho rằng thế gian này sợ hãi học viện Thanh Loan là vì vinh quang học viện đã đạt được sao?

Hứa Thiên Vọng nở nụ cười, trào phúng lắc đầu, nói:

- Tất cả chỉ vì sức mạnh của học viện Thanh Loan.

- Tư chất tu hành của ca ca và tỷ tỷ con không thể sánh kịp ngươi, đến khi vào học viện Thanh Loan, có Minh chân đan giúp đỡ, con đã trở thành người tu hành sớm hơn bọn hắn. Cho nên, yêu cầu của ta đối với con tất nhiên là nhiều hơn rất nhiều.

Thấy Hứa Châm Ngôn hơi cau mày lại, như có điều ngộ ra, ông ta tiếp tục bình tĩnh nói:

- Nhưng làm ta thất vọng chính là con vẫn chưa hiểu những lý lẽ ta vừa nói.

- Cừu hận, không cam lòng, lo lắng, thất thố, sợ hãi…có rất nhiều nhân tố, đối với người tu hành, chúng là sợi dây thừng vô hình gây trở ngại. Tuy nói Tần Tích Nguyệt và Lâm Tịch xuất sắc, nhưng nếu chỉ vì hai người này dây dưa mà trở thành tâm chướng của ngươi, vậy tương lai con sẽ như thế nào? Ở thế gian này, không biết có bao nhiêu đối thủ mạnh mẽ. Con phải hiểu rằng đối thủ của con chính là con, nếu con có thể trở thành ngôi sao chói mắt, sức mạnh có thể sánh ngang với Lý Khổ, khiến thế gian phải sợ hãi, vậy mọi chuyện cũng sẽ như nước chảy thành sông.

- Ta có thể nói cho con biết tu vi Lâm Tịch đã hơn xa con. Chỉ thiếu chút nữa hắn sẽ đạt đến Đại hồn sư, nhưng sức chiến đấu của con còn chưa đạt đến cả Hồn sư trung giai bình thường. Cho nên, ngoại trừ việc phải hiểu rõ những gì ta đã nói ra, con nhất định phải bị trừng phạt.

Hứa Thiên Vọng nhìn Hứa Châm Ngôn, lạnh nhạt nói:

-Thánh thượng phải chuyển vị trí Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt không đồng ý, nên những người thánh thượng phái đi tuyên đọc thánh chỉ, thậm chí là phái người tới thay tướng lĩnh dưới tay hắn, đều bị hắn ám sát. Chỉ cần người thay đổi tướng lĩnh dưới tay hắn hoặc là thánh chỉ không đến được phía tây, hắn vẫn làm bộ không biết, vẫn là đại tướng quân, ở phía tây sẽ không có người nào uy hiếp được vị trí của…Các nguyên lão sẽ không để hắn làm như vậy, nên phía tây nhất định sẽ loạn…ta sẽ để con đến phía tây tu hành.

Cả người Hứa Châm Ngôn bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, khom người thật sâu, sắc mặt tái nhợt nói:

- Nhi tử biết. Nhi tử nhất định sẽ không để phụ thân thất vọng.

- Khi nào con đến Hồn sư cao giai, ta mới gặp lại con. Bằng không, con không cần trở lại.

Hứa Thiên Vọng lạnh nhạt nói:

- Về Lâm Tịch, hắn sẽ không sống yên ổn được…Cứ cho hắn có thể một lần vượt qua nguy hiểm, lần thứ hai sẽ phái hắn tới nơi nguy hiểm hơn. Hắn không phải là thần, không thể nào nhiều lần bình yên vượt qua.

Nói xong câu này, Hứa Thiên Vọng lập tức xoay người rời khỏi biệt viện, thậm chí không nhìn Hứa Châm Ngôn đang đứng cạnh đấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.