Một chém cơm tẻ có chan nhiều nước thịt heo được đặt trước mặt Từ Thừa Phong.
Trừ chén cơm nóng nước thịt trông rất ngon miệng này, còn có một đĩa cá khô, một chén rau luộc, một đĩa đậu hũ trắng và một chén rượu lớn.
Sau nhiều ngày ngồi lao ngục, hiện giờ Từ Thừa Phong không còn dáng vẻ anh tuấn tiêu sái khó ai bì kịp nữa, mái tóc trên đầu hắn rối tung vò lại thành từng cục, khuôn mặt và bàn tay đầy những vết dơ, so với một tên ăn mày còn nghèo túng hơn. Hơn nữa, hắn còn ngồi co rúm trong một góc, giống như những con chuột sống vất vưởng ngồi đường, không dám nhìn những người khác.
Lúc Điển ngục bị cháy, hắn cứ tưởng có người đến cứu mình, nhưng cho đến khi lửa tắt cũng không có ai dẫn hắn ra ngoài, từ kỳ vọng biến thành thất vọng, lại từ từ biến thành tuyệt vọng.
Sâu trong thâm tâm hắn không ngừng mắng, nguyền rủa, sợ hãi, hoảng hốt. Đến khi ngửi được mùi thơm thức ăn, thấy lão coi ngục Tiếu Xuyên phụ trách chuẩn bị thức ăn cho phạm nhân đang xoay người bước ra khỏi khu vực giam này, hắn rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, vội hỏi Tiếu Xuyên đang xoay lưng với mình:
- Hôm nay bên ngoài ồn ào như thế...có chuyện gì sao?
Tiếu Xuyên đang mang một hộp đựng thức ăn rất nặng, nhưng nghe Từ Thừa Phong hỏi lão liền dừng bước, trên khuôn mặt già nua xuất hiện thần sắc châm chọc. Tuy nhiên, lão còn chưa kịp trả lời, ngoài phòng giam đã có tiếng bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097196/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.