Chương trước
Chương sau
Trương nhị gia đang ở trong giếng nước đen nhánh.

Ông ta nghe được tiếng nước chảy ù ù phía sau. Khi thấy ánh sáng sau lưng mình từ từ biến mất, ông ta liền biết tên thương nhân mập mạp kia đã lấp miệng giếng lại.

Nước giếng lạnh lẽo như băng giá, với nhiệt độ thấp như vậy mà muốn mở mắt ra là việc vô cùng khổ sở, nhưng ông ta vẫn cố gắng mở to hai mắt mình ra.

Khi tảng đá đầu tiên rớt xuống giếng, ông ta đã chui vào một cái động dưới đáy giếng.

Bởi vì ánh sáng đã hoàn toàn biến mất nên nhất thời ông ta không nhìn thấy rõ mọi thứ, chỉ còn cách dùng tay sờ soạng xung quanh, sau đó nhanh chóng theo cái động này bơi tới phía trước.

Trong nước giếng lạnh lẽo, đôi tay ông ta tìm được hai đường rẽ theo hai hướng khác nhau. Không một chút do dự, cả thân thể ông ta khẽ chuyển mình như một con cá đang bơi lội, rẽ vào đường bên trái.

Nếu như có ánh sáng ở đây, người xem nhất định có thể thấy Trương nhị gia đang gặp khó khăn như thế nào, bởi vì theo hướng rẽ vừa rồi, ông ta đang bơi tới một huyệt động gập gềnh dưới đáy nước.

Đây là một huyệt động rộng rãi quanh co do nước giếng ăn mòn nham thạch lâu ngày mà sinh ra. Ngoại trừ đường rẽ mà Trương nhị gia vừa đi qua, còn có vài nhánh rẽ khác cũng thông đến huyệt động này.

Sau một lúc lặn dưới nước, Trương nhị gia rốt cuộc cũng thích ứng được với điều kiện thiếu ánh sáng ở đây, ông ta bắt đầu nhìn thấy rõ hình dáng nham thạch phía trước, nên tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn rất nhiều.

Cả người ông ta hiện giờ tựa như không có xương sống vậy, từ mũi chân cho đến đỉnh đầu di chuyển theo một quy tắc kỳ lạ, hai tay thỉnh thoảng nắm lấy tảng đá ở trên đầu để làm điểm tựa bật tới phía trước. Bởi vì tốc độ rất nhanh, nên xung quanh thân thể ông ta tạo thành một dòng chảy màu trắng, người khác nhìn từ xa còn tưởng đây là một con bạch long bơi lội trong nước.

Khi ở trên bờ, nếu như muốn chạy nhanh, phần lớn mọi người đều dựa vào sức bật và dẻo dai, nhưng khi ở trong nước, ngoại trừ sức mạnh ra còn cần phải nhờ đến kỹ xảo đặc biệt.

Cho dù là những người tu hành có chiến lực gấp mấy lần Trương nhị gia, nhưng nếu nhìn thấy tốc độ ông ta trong nước nhanh như vậy, chỉ sợ họ cũng phải cúi đầu than thở.

Nhưng thần sắc tuyệt vọng và không cam lòng đã bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt Trương nhị gia.

Cái giếng lớn này ở trấn Đông Cảng có tên giếng sáu cạnh.

Theo lời kể của một số người già ở trấn Đông Cảng, đáy giếng sáu cạnh này nối thông với đáy sông Tức Tử.

Lời đồn này ở đâu mà có? Có lẽ vì khi mực nước sông ở sông Tức Tử dâng lên hay hạ xuống, mực nướng trong giếng cũng ngay lập tức lên xuống theo, rất đều đặn.

Trương nhị gia biết lời đồn này là thật.

Bởi vì khi còn trẻ, ông ta đã từng lặn xuống đáy giếng. Sau đó, dựa vào việc tinh thông thủy tính và khả năng nín hơi của người tu hành, ông ta đã phát hiện được những cái hang có thể nối thông tới đáy sông Tức Tử.

Tên tu hành mập mạp trong quân đội kia cho rằng nếu như khiến Long vương ông ta không đến gần nước được, vậy đánh chết ông ta là rất dễ dàng. Nhưng chắc chắn y không thể ngờ rằng ngay trong trấn Đông Cảng vẫn còn một con đường nước khác đủ để vị Long vương thân mang bệnh tật này trốn được.

Đây cũng chính là ý nghĩa câu nói "trí giả ngàn lo, cuối cùng vẫn có một lúc sai".

Nhưng tên thương nhân mập mạp luôn luôn nở nụ cười hòa ái kia lại phán đoán rất chính xác về tình hình bệnh tật của ông ta.

Trong hai năm qua, Trương nhị gia đóng cửa tịnh dưỡng, tu vi hồn lực cũng từ từ tăng lên, nhưng vì thương thế nghiêm trọng, tạo thành thương tổn vĩnh viễn đến lá phổi, khiến cho ông ta ngày đêm khó ngủ, không thể vận động mạnh trong một thời gian dài được.

Mười năm trước, ông ta có thể không lo lắng mà lặn sâu xuống dưới huyệt động này, bơi tới sông Tức Tử.

Nhưng với thân thể đầy bệnh tật bây giờ, ông ta không thể làm được.

Khi bơi đến đây, ông ta biết mình mới chỉ đi được hai phần ba chặng đường, ông ta cố gắng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ con đường phía trước, cố gắng bơi nhanh hơn. Nhưng mặc dù đã mở to mắt, ông ta lại cảm thấy cảnh vật đằng trước càng lúc càng mơ hồ, những bóng đen nham thạch lởm chởm kia dần trở nên kỳ lạ, giống như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt. Lồng ngực ông rất đau, tựa hồ nơi đấy đã bị một lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo cứa cắt đi từng miếng, các luồng khí nóng ngày một tích tụ lại trong phổi, giống như có một ngọn lửa muốn nổ tung ra bên ngoài. Những đau đớn ấy làm cho suy nghĩ ông ta trở nên mơ hồ, phản ứng cũng vì thế mà chậm đi rất nhiều.

Có thể nói bây giờ ông ta bơi tới phía trước hoàn toàn do bản năng điều khiển, ông ta muốn thoát ra khỏi huyệt động này, muốn bơi ra sông Tức Tử.

Ngay lúc này, toàn thân Trương nhị gia đột nhiên run lên, sau đó ông ta lấy tay trái để lên miệng mình, tay phải giữ cổ họng.

Luồng trọc khí ông ta tích tụ nãy giờ ở lá phổi gần như không thể giữ được nữa, sắp thoát ra khỏi miệng ông ta. Mặc dù lúc này ông ta không tỉnh táo nữa, nhưng chút ý thức còn sót lại đang nhắc nhở ông ta tựa như một bản năng: nếu như luồng trọc khí đó thoát khỏi lá phổi, ông ta tuyệt đối không thể bơi ra khỏi huyệt động này.

Luồng trọc khí này chính là tính mạng của Trương nhị gia.

"Phốc!"

Tay của ông ta bịt kín miệng mũi, nhưng một tia máu tươi lại từ trong tay ông ta chảy ra ngoài, hòa tan vào nước sông đen nhánh trước mặt.

Trong lúc cố gắng giữ để luồng trọc khí đó không thoát ra ngoài, không ngờ ông ta lại phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể đầy bệnh tật đấy dừng lại trong nước sông.

Trong nháy mắt đó, cả người ông ta hoàn toàn lạnh như băng, bị nước sông lạnh lẽo và tối đen bao vây, cảm thấy cô đơn tuyệt vọng...Ông ta biết mình không thể chống đỡ được nữa, chuẩn bị đối mặt với cái chết.

Ông ta không cam lòng.

Tên thương nhân mập mạp kia khiến ông ta nhiều năm nay khó ngủ, phải chịu đau đớn vì khó thở, nhưng hôm nay, ông ta cuối cùng cũng không thể chạy thoát được, phải chết trong tay y.

Nhưng đồng thời với lúc không cam lòng, ông ta lại bắt đầu nghĩ đến việc làm cách nào để báo cho Lâm Tịch biết có một người tu hành lợi hại như vậy muốn đối phó hắn ta. Sau khi chết, thi thể của ông ta sẽ ở trong huyệt động này, không biết lúc nào sẽ trôi ra sông, liệu Lâm Tịch có thể thấy chăng?

"Phốc!"

Thật trớ trêu, đến lúc này ông ta không thể nén luồng trọc khí kia nữa, một ngụm máu tươi hòa lẫn với luồng trọc khí ấy bị ông ta phun ra ngoài.

Bỗng nhiên, dường như ông ta nghe thấy có tiếng động lạ thường hòa với tiếng nước chảy mạnh mẽ đang vọt tới.

Ông ta cố gắng mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn hai bóng đen rất lớn đang đến trước người mình.

Đây là hai con cá lớn một trước một sau bơi đến, thuộc loài ăn thịt hung mãnh. Có lẽ vì ngửi thấy mùi máu tanh trong nước sông, bọn chúng tưởng ở đây có một con mồi bị thương nên mới bơi đến đây nhanh như vậy.

Đôi mắt vốn đã ảm đạm của Trương nhị gia bỗng nhiên bừng sáng.

Cánh tay phải đã rủ xuống bỗng nhiên chỉ thẳng tới trước, hai đầu ngón tay chập lại như lợi kiếm, trực tiếp đâm xuyên qua bụng một con cá lớn.

Từ trong bụng con cá đấy, ông ta lấy ra một cái bong bóng cá khá lớn, dí lên sát mũi mình.

"Tách!"

Cái bong bóng này bị hơi thở của ông ta phá vỡ, một lỗ. Ông ta thở ra, cái bong bóng cá ấy lập tức căng phồng lên, càng lúc càng căng hơn. Nhưng trong nháy mắt, khi ông ta hít vào, cái bong bóng cá này lập tức xìu lại, toàn bộ lượng khí trong đấy đã bị ông ta hít lấy tám chín phần mười.

Đến bây giờ, con cá phía sau còn sống mới biết đây không phải là con mồi bọn nó có thể ăn được, nhưng nó chợt phát hiện ra nó không thể cử động được nữa.

Trong nước sông tối đen, Trương nhị gia tinh xảo hóa tay thành chưởng, mạnh mẽ đánh tới phía trước, lập tức có một luồng chấn động mạnh mẽ ập tới con cá này, khiến cho nó không thể cử động.

Cả người ông ta tựa như được thêm một sức sống mới, nhanh chóng bơi tới cạnh con cá lớn này, lại lấy ra một bong bóng cá khác.

Việc sống chết của con người vốn chính là vậy, chỉ cách nhau một ranh giới rất mỏng manh.

Đối với một người tu hành như ông ta, hai cái bong bóng cá kia đã có thể giúp ông ta sống tiếp.

...

Lâm Tịch và Khương Tiếu Y nằm ngang trên sườn núi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy ánh sao.

Bởi vì việc khen thưởng hay trách phạt còn phải đợi một thời gian nữa, mà mai lại là ngày Khương Tiếu Y phải trở về trấn Cổ Huệ, nên sau khi miệt mài tu hành trong nước sông đến nỗi không còn chút thể lực nào, Lâm Tịch đã đi lên đây tâm sự với Khương Tiếu Y, chứ không minh tưởng tu hành như thường ngày.

Thân mặc một bộ y phục mát mẻ, nằm ở trên cỏ nhìn bầu trời đầy sao, tâm sự với bằng hữu của mình, đối với Lâm Tịch đây là một chuyện rất vui sướng.

Nhưng tiếng bước chân dồn dập từ xa vang tới đã phá vỡ tâm trạng của hắn.

Một hán tử có vẻ ngoài tục tằn, người khoác một chiếc áo tơ màu đen, mái tóc dùng dây rừng đơn giản cột chặt lại đang gấp gáp chạy tới đây. Sau khi khom người thi lễ, thấp giọng nói nhỏ vài câu với Lâm Tịch, hắn ta liền xoay người đi tới một nơi xa, chờ đợi trong bóng đêm.

- Sao vậy?

Khương Tiếu Y nhất thời cảm thấy có chuyện không bình thường xảy ra. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Trong bóng đêm, đôi mày của Lâm Tịch cau lại thật chặt, dường như hắn đang cẩn thận cân nhắc, suy nghĩ một việc gì đấy.

Khoảng mười mấy tức sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Khương Tiếu Y và nhẹ giọng nói:

- Hôm nay Trương nhị gia bị ám sát ở trấn Đông Cảng...Đây là Phác Phong, thân tín làm việc của Trương nhị gia. Hắn không biết quan hệ giữa ta và ngươi, sợ rằng ngươi sẽ bị dính líu vào, hơn nữa chuyện rất khẩn cấp, không tiện giải thích rõ ràng cho ngươi, nên mới nói riêng với ta.

Khương Tiếu Y nhất thời nhíu mày, nói:

- Tình hình bây giờ thế nào?

- Trương nhị gia thoát được, đang ở trên sông.

Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, nhìn mặt sông đen nhánh nói:

- Đối phương có quan hệ với quân đội, nếu như ta đoán không sai, chắc là do Ngụy Hiền Vũ mời tới. Ngụy Hiền Vũ bị Lý Tây Bình điều tới biên quân, không thể tự mình ra tay được, nên mới để người này đối phó ta.

- Tu vi đối phương là gì? Đã có tung tích chưa.

Khương Tiếu Y trầm giọng hỏi.

Lâm Tịch thở ra một hơi, tựa như đã quyết tâm làm một chuyện gì đó.

Có lẽ vì cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm nhưng Trương long vương lại thoát được, có lẽ vì hắn đã xem Trương long vương là bằng hữu của mình, nên sau khi nghe tin bằng hữu của mình an toàn, Lâm Tịch cảm thấy rất vui mừng, rất đáng ăn mừng.

- Ngươi không thể đi. Ta sẽ phái người tới bẩm báo tình hình cho Chu Niên Sơn nghe, nhờ Chu đại nhân giúp ngươi được nghỉ thêm vài ngày nữa.

Hắn nhìn Khương Tiếu Y một cái, trước tiên nói câu trên, sau đó mới chậm rãi giải thích:

- Điển ngục bị cháy cũng do đối phương làm...Mấy năm trước, người đả thương Trương nhị gia chính là hắn, ta nghĩ là do đám người Từ Thừa Phong cảm thấy trong khu vực mình hoạt động mà có một người tu hành như vậy thì rất bất tiện. Trương nhị gia là người tu hành Hồn Sư cao cấp, tu vi cao hơn chúng ta. Trương nhị gia đoán tu vi đối phương đã đến Đại Hồn Sư.

Khương Tiếu Y hít sâu một hơi, nhìn Lâm Tịch nói:

- Vậy chúng ta có liên thủ cũng không thể là đối thủ của hắn.

Lâm Tịch biết Khương Tiếu Y nói những lời này ra không phải vì sợ chết mà định rút lui, nên hắn vỗ vỗ bả vai Khương Tiếu Y, nói:

- Tu vi hắn cao như vậy, nếu như muốn giết ta thì đã động thủ từ lâu rồi. Nhưng hắn vẫn đi đốt Điển ngục, sau đó đi giết Trương nhị gia.

Sau khi dừng lại một chút, Lâm Tịch nhỏ giọng xuống đến mức chỉ hai người nghe được, nói:

- Khi còn ở học viện Thanh Loan, chúng ta đã từng nghe nói qua về cách phân tích suy nghĩ đối thủ...người này chuẩn bị nhiều thủ đoạn như vậy, chắc chắn là một tên biến thái. Hắn muốn từng bước từng bước thấy ta tuyệt vọng, giết chết những người xung quanh ta, sau đó chơi trò mèo vờn chuột với ta.

Lâm Tịch càng lúc càng nhíu mày, mà giọng nói cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Khương Tiếu Y khẽ giật mình, bởi vì hắn biết Lâm Tịch đã rất tức giận.

- Cho nên, nếu như ngưởi rời đi, rất có thể hắn sẽ ám sát ngươi trên đường đi.

Lâm Tịch tựa hồ không muốn để cơn giận mình chỉ bùng cháy trong lòng, hắn căm tức giơ quả đấm lên cao, trầm giọng nói:

- Ta rất tức giận, thật sự rất giận.

Khương Tiếu Y ngẩn ngơ nhìn Lâm Tịch làm như vậy, gần như không ngờ rằng bằng hữu mình lại biểu hiện thế này, nên hắn cảm thấy hơi buồn cười, nhưng hắn lại cười không nổi.

- Nhờ nhảy xuống một miệng giếng nối thông vói sông Tức Tử nên Trương nhị gia mới trốn thoát, miệng giếng đó cách sông Tức Tử rất xa.

Lâm Tịch tiếp tục giận dữ nói:

- Đối phương tất nhiên không phải người ngu, nên chắc bây giờ hắn đã nghĩ tới việc Trương nhị gia nhảy xuống giếng là muốn bơi ra sông, nhưng hắn cũng hiểu rõ tu vi và bệnh tật Trương nhị gia, nên chắc chắn hắn đang rất rối rít, đứng ngồi không yên, không biết Trương nhị gia đã chết hay chưa. Đồng thời, hắn cũng muốn xem thử ta sẽ phản ứng như thế nào khi biết việc này. Tuy nhiên, nếu như hắn hoài nghi Trương nhị gia còn sống, ta nghĩ hắn sẽ không kiên nhẫn nữa đâu. Liên tục ra tay nhưng đều thất bại, bây giờ ta lại biết hắn có mặt ở đây, có lẽ hắn sẽ trực tiếp ra tay với ta. Cho nên, chúng ta phải ra tay trước.

Lâm Tịch tức giận nói;

- Thật ra ta đã có một cách đối phó với Ngụy Hiền Vũ, chỉ là ta không muốn sử dụng. Cho nên mấy ngày trước ta mới nói với ngươi là muốn mời ngươi và Biên Lăng Hàm tới đây. Ba người chúng ta liên thủ đã đủ đối phó với Ngụy Hiền Vũ...nhưng tu vi của người này lại đạt đến Đại Hồn Sư...ba người chúng ta liên thủ chưa chắc đối phó được. Hơn nữa, bây giờ ta rất tức giận, nên ta chỉ có thể dùng cách kia đối phó hắn. Hắn...hắn sẽ chết rất khó coi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.