Tiếng khóc trên sườn núi mỗi lúc một bi thương hơn.
Nhận được tin tức, Trần Hạo Chi và người trong Trần gia chạy đến, không ít người trong thôn Tang Du cũng tới.
Khương Tiếu Y bị bùn lầy dính đầy người chạy đến.
- Ngươi không về thật sao?
Khương Tiếu Y nhìn mảnh đất đang có nhiều thôn dân thôn Tang Du tụ tập, sau lại nhìn Lâm Tịch đang ngồi trên một tảng đá, tay cầm chén cháo nóng, lo lắng hỏi.
Lâm Tịch lắc đầu, nhìn Khương Tiếu Y nói:
- Trần gia muốn hoàn thành tâm nguyện Trần lão, bọn họ đã thương lượng với các thôn dân ở đây, muốn để thi thể Trần lão nhìn thấy đê Lan Giang. Ta cũng muốn hoàn thành tâm nguyện Trần lão, nên ta sẽ ở đây túc trực linh cửu.
Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch khẽ cúi xuống uống một hớp cháo nóng, tiếp theo nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa ta lo lắng sau khi mình đi rồi, lỡ như có biến cố gì...Nơi này có nhiều người như vậy, ta còn phải giúp mọi người chuyện ăn uống sinh hoạt. Nếu như ta rời đi, có khi bọn họ lại cảm thấy ta không quan tâm nữa, hoặc là không quản nổi nữa, chỉ sợ họ sẽ không nhịn được mà đi về.
Khương Tiếu Y há miệng, nhưng sau một hồi cũng không biết nên nói gì...chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh Lâm Tịch.
Lâm Tịch lấy một chén cháo nóng đưa cho Khương Tiếu Y, nhưng nhìn thấy khi nhận chén cháo bằng sứ, đôi tay Khương Tiếu Y run lên liên tục, làm cả nước cháo suýt nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097157/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.