- Thấp nhất là Hồn sư trung cấp?
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nhìn Thiết Hàm Thanh hỏi tiếp:
- Vậy cao nhất thì sao? Có thể là Hồn sư cao cấp hay là Đại hồn sư không?
Thiết Hàm Thanh quả quyết lắc đầu, nói:
- Hồn sư cao cấp còn khả năng, chứ tuyệt đối không thể là Đại hồn sư.
Lâm Tịch cẩn thận nhìn người quân nhân trung niên mày rậm này, hỏi:
- Tại sao không thể?
Thiết Hàm Thanh nhìn Lâm Tịch, kiên nhẫn giải thích:
- Bởi vì nếu như với độ tuổi hiện giờ mà Ngụy Hiền Vũ có thể đạt tới Đại hồn sư, chắc chắn tướng lãnh biên quân không điều nhiệm hắn đi, nhất định sẽ tận lực bồi dưỡng làm thân tín của mình. Dù sao tuổi của hắn không phải quá cao, ở lại quân tích lũy quân công càng có lợi hơn...Nói một cách khác, nếu có tiềm chất như vậy, lăng Lộc Đông này chỉ là một vũng nước cạn, không đủ để cá lớn vùng vẫy được.
Hơi dừng lại chốc lát, Thiết Hàm Thanh nói thêm:
- Hơn nữa, hắn không phải là người lăng Lộc Đông chúng ta, thậm chí không phải là hành tỉnh Đông Lâm, mà là hành tỉnh Thiểm Lộ. Trong trường hợp bởi vì nhớ nhà mà muốn điều nhiệm, nếu như hắn còn tiềm lực, hắn tuyệt đối có thể xin điều nhiệm về hành tình Thiểm Lộ, chứ không phải về lăng Lộc Đông chúng ta.
Lâm Tịch ồ một tiếng, suy nghĩ một hồi lại hỏi:
- Người tu hành ta giết trên sông thân mang quân tịch, lúc trước Ngụy Hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097136/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.