Chương trước
Chương sau
Bởi vì bài học ở Thập Chỉ lĩnh còn đấy, nên Lâm Tịch rất cẩn thận nhìn xung quanh căn phòng tranh. Khi xác định không còn người nào khác ẩn nấp, hắn mới bắt đầu đánh giá người trẻ tuổi mặc áo gấm cùng với nam tử mặc áo tơi màu đen.

Người trẻ tuổi mặc áo gấm rất anh tuấn, trên người không mang trang sức rườm rà, gây người khác cảm giác y là người sạch sẽ, làm việc nhanh lẹ.

Trên bề mặt bộ áo màu bạc y đang mặc có hình hai con cá chép dùng chỉ năm màu thêu thành, bên cạnh còn có những lá sen liên tiếp nhau, rất bắt mắt.

Nhưng cảm giác đầu tiên của Lâm Tịch khi thấy thanh niên trẻ tuổi này lại là không thích.

Lâm Tịch chưa bao giờ xem xét một người dựa vào bề ngoài. Hắn không thích là vì tuy rằng người trẻ tuổi trước mặt rất anh tuấn, người mới nhìn không thể chê trách điều gì, nhưng ánh mắt y nhìn nam tử mặc áo tơi màu đen lại rất bình tĩnh và lãnh đạm, khiến Lâm Tịch cảm thấy y thật quá lạnh nhạt.

Có lẽ vì sợ khi rút tên ra sẽ làm máu chảy nhanh hơn, nên nam tử mặc áo tơi màu đen vẫn chưa rút ra Tinh cương tên, cây tên trong suốt đấy vẫn cắm sâu vào người gã, nhưng gã đã tắt thở từ khi nào.

Đối với một người tu hành, cây tên này của Lâm Tịch không phải là vết thương trí mạng, nhưng vì không muốn bị Lâm Tịch bắt, lại lặn dưới nước quá lâu, nên người tu hành mặc áo tơi màu đen có nét mặt rất lạnh lùng này đã phải trả giá bằng sinh mệnh mình.

Gã đến đây là muốn phục mệnh? Hay muốn người trẻ tuổi mặc áo gấm này trả thù cho mình?



Lâm Tịch hơi nhíu mày quan sát người trẻ tuổi mặc áo gấm, người trẻ tuổi mặc áo gấm cũng đang nhìn Lâm Tịch và Trương nhị gia.

Không đợi Lâm Tịch lên tiếng, người trẻ tuổi mặc áo gấm thoáng nhíu mày, trầm giọng hỏi:

- Các ngươi là ai? Xâm nhập phòng ta là có ý gì?

Lâm Tịch cũng cau mày, hơi cúi đầu nhìn thi thể nam tử mặc áo tơi màu đen, sau lại nhìn người trẻ tuổi rất lãnh đạm trước mặt, hỏi:

- Ngươi sai bọn họ tới giết ta, còn muốn hỏi ta là ai?

Người trẻ tuổi mặc áo gấm nhìn Lâm Tịch, đột nhiên cười cười, nói:

- Ta nghĩ các ngươi đã hiểu lầm, ta không biết người này là ai.

- Ngươi tất nhiên có thể nói như vậy, nhưng ngươi lại quá bình tĩnh, nên trông rất giả đối.

Lâm Tịch nhìn người trẻ tuổi mặc áo gấm, chậm rãi nói:

- Sông Tức Tử có rất nhiều nhánh sông, tại sao hắn lại bỏ gần tìm xa, đến chỗ ngươi? Nơi này có nhiều thuyền hoa như vậy, tại sao hắn cố tình chạy đến đây? Hắn liều mạng như vậy là muốn cho ngươi biết ta là người như thế nào, cho ngươi thấy rõ cây tên này, nhưng chỉ sợ hắn không thể ngờ lòng trung thành và cái chết của hắn lại được đổi lấy sự lạnh nhạt của ngươi, một chút bi thương hay đồng cảm cũng không có.

Mỗi một câu hỏi Lâm Tịch đặt ra thật quá trực tiếp, giống như lợi kiếm đâm vào tim, nhưng người trẻ tuổi mặc áo gấm vẫn bình tĩnh, cười nói:

- Ngươi nói ta quá bình tĩnh…cũng có thể trong đấy có nguyên nhân gì khác.

- Nguyên nhân khác?

Lâm Tịch nhìn thoáng qua Trương nhị gia bên cạnh, lại nhìn thi thể nam tử mặc áo tơi màu đen dưới sàn thuyền, cười lạnh:

- Chẳng lẽ là người khác muốn vu oan giá họa cho ngươi?

Người trẻ tuổi mặc áo gấm bỗng nhiên nghiêm mặt lại, lạnh giọng nói:

- Từ nãy tới giờ các ngươi vào trong khoang thuyền của ta, chưa nói cho ta biết bọn ngươi là ai. Cho dù có nguyên nhân khác, tại sao ta phải nói cho bọn ngươi biết.

Lâm Tịch không hề nóng giận. Hắn bỗng phát hiện ra một việc, từ lúc mình rời khỏi trấn Lộc Lâm, tự xem mình là một người lữ hành, dường như ở thế gian này có rất nhiều người muốn đóng kịch.

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy lệnh bài Đề Bộ ra để người trẻ tuổi mặc áo gấm thấy rõ.

- Ra là Đề Bộ tra án.

Người trẻ tuổi mặc áo gấm tươi cười, mắt nhìn nam tử mặc áo ơi màu đen đã chết ở dưới, hỏi:

- Người này là phạm nhân ngươi muốn truy bắt?

Lâm Tịch không trả lời, hỏi ngược lại người trẻ tuổi mặc áo gấm:

- Ngươi tên gì? Người ở đâu?

Người trẻ tuổi mặc áo gấm khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Tịch đầy trào phúng, nói:

- Đề Bộ trấn Yến Lai này là Triệu đại nhân, mặc kệ ngươi là Đề Bộ ở đâu, có phải là Đề Bộ hay không, ta chỉ sợ ở trấn Yến Lai này ngươi không có quyền hỏi ta là người ở đâu.

- Vậy mời ngươi theo chúng ta về trấn Đông Cảng.

Lâm Tịch đi tới trước, dùng một tay nhấc thi thể nam tử mặc áo tơi màu đen lên, sau lại nhìn người trẻ tuổi mặc áo gấm, nghiêm giọng:

- Nếu đã biết luật pháp Vân Tần, chắc ngươi cũng biết trong lúc truy bắt tội phạm, Đề Bộ có quyền bảo người liên quan về phòng Đề Bộ phụ trách tra hỏi.

Người trẻ tuổi mặc áo gấm cười lớn:

- Ngươi chắc chắn ta có liên quan tới vụ án ngươi đang điều tra?

Lâm Tịch bình tĩnh nhìn người trẻ tuổi mặc áo gấm, nói:

- Nếu như ngươi muốn phản kháng, ta sẽ lập tức trói lại, bắt về.

- Ngươi dám trói ta? Được, được lắm, vậy ta sẽ theo ngươi về trấn Đông Cảng.

Người trẻ tuổi mặc áo gấm giận quá cười lên, hơi híp mắt lại, sau đó ngẩng cao đầu đi ngang qua Lâm Tịch và Trương nhị gia, hướng tới mũi tàu.

- Thuyền của chúng ta ở phía sau.

Thấy người trẻ tuổi mặc áo gấm vênh váo đi tới đầu thuyền, Lâm Tịch bỗng nhiên nói.

Người trẻ tuổi mặc áo gấm ngẩn ngơ, sắc mặt nhất thời biến sắc thành màu đen như gan heo.



- Ngươi là người tu hành thì sao hả?

Sau khi xoay người đi tới đuôi thuyền, tò mò nhìn Lâm Tịch nhẹ nhàng nhảy lên thuyên và cách Trương nhị gia dùng ống trúc để giữ vững thân thuyền, người trẻ tuổi mặc áo gấm đã bình tĩnh hơn lúc nãy. Thấy Lâm Tịch cười lạnh nhìn mình, nét mặt y bỗng nhiên rất phức tạp, có sự cảm khái và cảm thông, còn có nỗi tiếc hận không che giấu. Y nói:

- Lợi hại hơn cũng chỉ là Đề Bộ, phải có chứng cứ mới xử án được. Ta nghe nói mấy ngày trước trấn Đông Cảng có một thiếu niên trẻ tuổi tới làm Đề Bộ, nhưng người này không may lắm, mới đến đã có án mạng, lại bị quan trên ra hạn bảy ngày phá án...Bảy ngày sau ta vẫn ở trên sông Tức Tử này, nhưng chỉ sợ ngươi không thể làm Đề Bộ nữa.

Lâm Tịch không để ý đến người trẻ tuổi mặc áo gấm, hắn chuyên tâm rút Tinh cương tên trên người nam tử mặc áo tơi màu đen ra, cẩn thận khám nghiệm.

Trên người nam tử mặc áo tơi màu đen này không có đồ vật gì. Sau khi kiểm tra xong, Lâm Tịch đứng lên, nhìn người tu hành giờ đây đã trở thành một thi thể lạnh tanh, hắn chỉ biết lắc đầu nói:

- Ngươi vốn là anh hào, cớ sao lại bị tiểu nhân lợi dụng.

- Ngươi không nên cố ý đả kích ta.

Nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, người trẻ tuổi mặc áo gấm híp mắt lại, nói:

- Ngươi càng muốn ta tức giận, ta sẽ càng không để ngươi toại nguyện. Nguyên nhân vì sao, khi tới trấn Đông Cảng ngươi sẽ biết.

Từ lúc lên thuyền hoa, cho đến khi trở lại thuyền nhỏ chèo lái, Trương nhị gia luôn im lặng, không nói gì. Nhưng lúc này ông ta lại nhìn Lâm Tịch nói:

- Máu trong người hắn lưu thông không đều, chắc không phải là người tu hành.

Lâm Tịch gật đầu, nói:

- Bề ngoài bình tĩnh, nhưng khi nhảy xuống thuyền hai chân lại run rẩy, đương nhiên không phải là người tu hành.

Nghe Lâm Tịch nói như vậy, người trẻ tuổi mặc áo gấm ngẩn người, giận đến nỗi muốn phát tiết ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng nhịn được.

Nhưng ngay lúc này, Trương nhị gia lại xoay người, nghiêm túc nói với người trẻ tuổi mặc áo gấm:

- Ta không phải Đề Bộ…cho nên, ta không cần chứng cứ gì cả. Hôm nay ngươi muốn vu oan cho chúng ta, nên ta lấy tính mạng để nói, cho dù bảy ngày sau Lâm đại nhân không thể làm Đề Bộ nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.

- Trương long vương, ta biết ngươi cũng là người tu hành.

Người trẻ tuổi mặc áo gấm lại ngẩn người, nhưng hắn ta lại cười lạnh, nhìn Trương nhị gia nói:

- Nhưng ở trấn Lộc Lăng này, những người hơn ngươi không ít đâu, ngươi đừng quên vì sao ngươi lại bị thương.

Trương nhị gia liếc mắt nhìn người trẻ tuổi này, không nói thêm gì nữa, tiếp tục dùng ống trúc để chèo thuyền, khiến tốc độ con thuyền nhỏ này nhanh hơn rất nhiều.

Lâm Tịch ngồi ở đầu thuyền, dùng nước sông rửa mặt để tinh thần tỉnh táo hơn. Hắn bỗng nhiên nhíu mày, suy tư một hồi rồi nói với Trương nhị gia:

- Tại hạ muốn đến thuyền lớn Hành Vinh Xương, lúc đó làm phiền lão tiên sinh trông coi người này, chờ tại hạ một lúc.

- Được, tại hạ sẽ chở đại nhân qua đó.

Trương nhị gia trầm ngâm một hồi, nói:

- Nhưng đại nhân phải nhanh một chút, tại hạ có vài chuyện cần làm.





Một con thuyền lá nhỏ trôi theo dòng nước, đi tới trấn Đông Cảng.

Thấy hai thuyền lớn Hành Vinh Xương vẫn còn đèn đuốc thắp sáng, Lâm Tịch xoay người lại, khom người thi lễ với Trương nhị gia đang chèo thuyền, nói:

- Có thời gian sẽ ngồi uống rượu với lão tiên sinh.

Trương nhị gia vuốt cằm đáp lễ, sắc mặt hơi trầm xuống.

Lâm Tịch nhìn những sợi dây thừng thô cố định thuyền lớn Hành Vinh Xương với bến cảng bên dưới, quan sát thân thuyền to lớn. Sau một lúc, Lâm Tịch để trường kiếm màu xanh nhạt đang cầm trong tay xuống một góc chiếc thuyền nhỏ, tay khác nhấc thi thể nam tử mặc áo màu đen, nhảy lên.

Tay trái trống không khẽ chạm vào dây thừng to lớn để làm điểm tựa, cả người hắn không ngừng phóng lên cao. Một tiếng động lớn vang lên, hắn cố ý đáp mạnh xuống bong thuyền.

- Ta là Lâm Tịch, ta muốn gặp Tống chủ quản Tống Thành Bằng.

Trong khi mười mấy tên thủy thủ nhanh chân chạy đến, âm thanh của Lâm Tịch đã vang vọng cả hai chiếc thuyền lớn, làm cho đèn đuốc nhanh chóng được thắp lên.

Lúc này, tin tức tân Đề Bộ bị ám sát ở tiểu lâu Lâm Giang đã bị mọi người, ở trước bờ sông đối điện tiểu lâu Lâm Giang còn có mấy thi thể, vì thế, toàn bộ bộ khoái phòng Đề Bộ và vài quan viên đã tụ tập ở đấy, không ai biết Lâm Tịch hiện đang ở nơi nào...Bởi vì đêm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, mà người trong cuộc Lâm Tịch giờ lại đang ở đây, nên tiếng hét lớn của hắn lập tức hấp dẫn rất nhiều người.

Hơn nữa, trong tay hắn còn có một thi thể mặc áo tơi màu đen.

Không biết Tống Thành Bằng đã ngủ hay chưa, nhưng có những tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng vang lên, ông ta lập tức xuất hiện ở một chiếc thuyền khác, trong vòng vây nhiều người. Sau khi đi qua chiếc cầu gỗ tạm bắc ngang giữa hai thuyền, ông ta đến trước người Lâm Tịch.

- Lâm đề bộ, đêm khuya như vậy ngài đến thuyền Hành Vinh Xương chúng tôi là muốn làm gì?

Người làm ăn sợ nhất là những vật việc xui xẻo, lúc này thấy Lâm Tịch xách một thi thể lên thuyền mình, vị tổng quản hai chiếc thuyền lớn Hành Vinh Xương lập tức giận dữ, khuôn mặt tròn trĩnh trông rất khó coi. Cố gắng nén giận trong lòng, ông ta trầm giọng hỏi.

Lâm Tịch thản nhiên nhìn vị tổng quản Hành Vinh Xương đang nén giận trước mặt mình, nói:

- Ta vừa mới ra lệnh cách ly thuyền Hành Vinh Xương quý tiệm, đêm nay lập tức bị ám sát, quý tiệm nói thử xem, có phải trùng hợp quá hay không? Hơn nữa, những người ám sát ta hôm nay đều là quân nhân đã từng phục vụ quân đội, mà khắp sông Tức Tử này, sợ rằng chỉ có Hành Vinh Xương mới đủ khả năng ra lệnh những quân nhân như vậy. Bây giờ ta đến thuyền của quý tiệm, có phải quý tiệm nên giải thích với ta đôi lời?

Đối với hiệu buôn Hành Vinh Xương, việc bị cách ly hoàn toàn là tai bay vạ gió, bây giờ đối phương không những ngang nhiên xách thi thể lên thuyền mình, mà còn cậy mạnh chỉ trích...việc như vậy, ngay cả Tống Thành Bằng vốn là người rất hiền hòa cũng không nén giận được, toàn thân run rẩy không thôi. Ông ta đưa ngón tay mập mạp chỉ vào Lâm Tịch, run giọng nói:

- Ngài...ngài thật là thối lắm!

Vừa nói xong lời này, không chỉ riêng gì các thủy thủ làm việc trên thuyền Hành Vinh Xương ngẩn người, ngay cả Tống Thành Bằng cũng sững sờ không thôi, không thể nào ngờ mình có thể mắng người khác như vậy. Nhưng từ trước đến nay, đã khi nào Hành Vinh Xương bị một quan viên khi dễ đến như vậy, nghĩ rằng lời đã mắng rồi nên vị chủ quản này cũng không kiêng nể gì nữa, nói:

- Một tên tiểu tử thối mới đến như ngươi biết cái gì....ta ăn muối còn nhiều hơn cơm ngươi ăn, ngươi lại dám trước mặt ta nói bậy nói bạ, miệng mồm thối tha như vậy...

- Đúng vì không biết nhiều lắm, nên ta muốn mời Tống chủ quản điều tra mọi việc rõ ràng giùm, trừ quý tiệm ra, còn có ai đủ khả năng ra lệnh cho những quân nhân này.

Nhưng Lâm Tịch lại không tức giận, bình tĩnh nhìn Tống Thành Bằng, nói; Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Nếu không, ta không chỉ cách ly thuyền mà còn muốn điều tra toàn bộ mọi việc. Hôm nay ta gặp chuyện không may, cảm thấy mình đang bị ai đó ám sát, nên rất muốn dẫn toàn bộ người ở đây về phòng Đề Bộ điều tra.

- Ngươi...

Tống Thành Bằng giận dữ đến mức không biết phải nên nói gì nữa. Ông ta nhìn Lâm Tịch một hồi, rốt cuộc cũng bất đắc dĩ cắn răng, lạnh lùng nói:

- Ngươi mạo phạm Hành Vinh Xương chúng ta như vậy cũng vì muốn ép chúng ta giúp đỡ ngươi điều tra vụ án mạng sáng nay...Được, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết vài việc, có người từng thấy xác chết trôi sáng nay tới phòng Đề Bộ ở trấn Thanh Hà báo án....Còn việc ngươi muốn dùng thủ đoạn để ép buộc ta...Hừ! Như vậy chỉ có cá chết lưới rách thôi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.