- Nhốt ta nửa năm?
Đại hán mặt đen hơi kinh sợ, cảm thấy lời Lâm Tịch vừa nói hơi lạ thường.
- Xem ra Lâm Tịch đúng là đệ tử được một đại nhân vật nào đó coi trọng, dũng khí có đủ.
Ngược lại với Trần Đồng, tuy bị trúng một cước nhưng Bành Hiểu Phong vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn Lâm Tịch thêm vài phần tôn kính. Chỉ dựa vào cách nói chuyện và thái độ Lâm Tịch hiện giờ, Bành Hiểu Phong đã biết Lâm Tịch tuyệt đối không phải là loại công tử quần áo lụa là chỉ biết dựa vào những người đứng sau mình.
- Có người phòng Đề bộ tới kìa.
- Hừ! Tới đây làm gì? Họ dám động vào người của Chu tứ gia sao? Ta không tin.
Đúng lúc nghe được những người dân ở sau đang sôi nổi bàn luận, Lâm Tịch vừa xoay người lại liền nhìn thấy một bộ khoái trung niên, tướng mạo ngay ngắn, sắc mặt hơi trầm xuống, đang bước nhanh từ phường thủ công cạnh bờ tới đây.
Khi còn ở trấn Lộc Lâm, Lâm Tịch chưa từng nhìn thấy bộ khoái, cuốn sách Mộc Thanh đưa cho hắn cũng không nói rõ đến trang phục của phòng Đề bộ. Nhưng hiện giờ tên bộ khoái trung niên đang đi tới kia mặc một bộ quần áo màu lam, ngay giữa ngực có một chữ "Bộ" thật to, nếu như Lâm Tịch còn không nhận ra thì hắn thật không xứng đáng là đệ tử học viện Thanh Loan. Điều duy nhất Lâm Tịch cảm thấy lạ chính là người này không mang mũ quan, chỉ giắt một thanh đao ở ngay hông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097074/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.