Chỉ là một tên.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hạ Lan Duyệt Tịch tái nhợt hẳn đi.
Hắn nhìn trời, nhìn đường nét màu trắng tựa có tựa không ở trên trời cao, sau đó bay ngược ra sau.
Trên bụng hắn có một lỗ thủng.
Một lần nữa máu tươi lại rơi trên nền tuyết trắng, nhưng lần này là máu của hắn.
...
Vương Kiện Dụ ngồi trên nền tuyết trắng.
Ngoại trừ hoàng thành Trung Châu và các học viện, so với các nơi khác, có thể nói quân đội là nơi có tỷ lệ người tu hành cao nhất. Vương Kiện Dụ đã gặp không ít cường giả tu hành, tiễn thủ xuất sắc. Nhưng ông ta chưa bao giờ gặp được một tiễn thủ nào ở khoảng cách xa như vậy, trong lúc gió thổi mạnh như vậy, nhưng vẫn có thể tĩnh táo dùng một tên bắn trúng đối thủ.
Biên Lăng Hàm kinh ngạc, ngẩng đầu, mắt nhìn về một điểm thật nhỏ trên sườn núi tuyết trắng kia, khiếp sợ đến nỗi đôi tay nàng bất giác giơ lên che miệng lại, một tiếng hô nhẹ phát ra.
Nàng là người có tư chất Phong Hành Giả, so với mọi người khác, chính nàng mới là người hiểu rõ một tên vừa rồi khó bắn như thế nào. Nhưng ngay trong tình huống như vậy, Lâm Tịch chỉ dùng một tên...một đường tên chính xác hoàn mỹ bắn trúng Hạ Lan Duyệt Tịch, giống như trời cao giáng mũi tên này xuống để trừng phạt người thiếu niên cao ngạo của học viện Lôi Đình.
Đây là một chuyện vô cùng hoang đường, nhưng nó đang diễn ra trước mắt nàng, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097007/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.