Chương trước
Chương sau
- Trương sư đệ nói đùa rồi! Sư huynh ta hiện tại là Chân Tiên thượng vị, muốn tiếp tục tiến thêm một bước, gian nan khó khăn biết bao!
Lưu Cát chấp sự miễn cưỡng cười, trong lòng thầm nghĩ: "Chờ ngươi đi Ác Long Uyên, ta sẽ cho ngươi có đi không có về."
- Chúng ta khi nào thì xuất phát!
Trương Hằng hỏi với vẻ mặt bình thản.
- Sắc trời cùng không còn sớm. bây giờ chúng ta xuất phát là được! Trương sư đệ có ý kiến gì không?
Lưu Cát chấp sự thực khách sáo nói.
- Ta sao có thể có ý kiến gì chứ? Chính cái gọi là đêm tối gió mạnh dễ làm việc, lần này chúng ta tuần tra cũng là giống nhau...
Trương Hằng cười ha hả nói.
- Ha ha... Trương sư đệ nói đùa. chúng ta là tuần tra, cũng không phải là đi ra ngoài làm việc bậy bạ.
Lưu Cát chấp sự cười có hơi miễn cưỡng.
- Mọi người xuất phát thôi!
Lưu Cát ra lệnh một tiếng, dẫn theo một hàng hai mươi mấy người xuất phát đi về hướng Ác Long Uyên.
- Chúng ta thật phải đi Ác Long Uyên sao?
Có mấy người Chân Tiên thấp giọng thầm thì hỏi nhau.
Suốt đường đi, Trương Hằng chủ động đi cùng một chỗ với Lưu Cát, thực tùy ý hỏi:
- Lưu Cát chấp sự! Biểu ca của ngươi kia đi làm cái gì?
Lưu Cát chấp sự hơi bối rối:
- Cái này... Ta cũng không biết hắn đi làm cái gì, Trương sư đệ sao lại hỏi tới vấn đề này vậy?
- Ha ha! Ta chỉ là tò mò chút thôi! Đại ca ngươi dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Lãnh Nguyệt tông chủ...
Trương Hằng nói mặt không đổi sắc.
- Phải không?
Trong lòng Lưu Cát chấp sự mơ hồ cảm giác có điều không ổn, dường như cảm nhận được biểu hiện của Trương Hằng bên cạnh có chút quỷ dị.
- Đến Ác Long Uyên rồi!
Đúng lúc này, một gã Chân Tiên trung vị cả kinh kêu lên.
Trương Hằng vội vàng ngưng thần nhìn tới.
Dưới màn đêm mờ mờ, chỗ dãy núi phía trước đột ngột xuất hiện một vực sâu rộng chừng mấy trăm trượng, bên trong một mảng tối đen.
Chưa đến gần Ác Long Uyên này, Trương Hằng đã cảm nhận được một cổ khí tức áp lực quỷ dị.
Khí tức quỷ dị đó chính là từ Ác Long Uyên truyền đến, mơ hồ làm cho người ta bất an.
Trương Hằng ngưng thần cảm nhận, dĩ nhiên cảm thấy được chỗ không tầm thường của Ác Long Uyên.
"Chẳng lẽ dưới đáy vực sâu này, thật sự có một con ác long đáng sợ?"
Trương Hằng thầm suy đoán, đồng thời trong lòng cùng sinh ra vài phần tò mò.
Nếu thực sự có tồn tại của ác long, thì giới cao tầng của Lãnh Nguyệt Môn vì sao lại bỏ mặc việc này?
- Ác Long Uyên... Rốt cục tới rồi.
Lưu Cát chấp sự nhìn vực sâu rộng tới mấy trăm trượng kia, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi thật sâu.
Ác Long Uyên này đã hiện diện ở Lãnh Nguyệt Môn không biết bao nhiêu ức năm. dường như từ lúc môn phái khai tông lập phái nó đã có ở đó.
Có thể nói, từ sau khi Ngân Kiếm Phong xuất hiện, truyền thuyết về Ác Long Uyên đã bắt đầu truyền đi từ đó. Giữa hai địa phương này dường như có một điều bí mật nào đó không muốn người biết.
Mỗi một đời tông chủ Lãnh Nguyệt Tông đối với chuyện này đều không đề cập tới một chữ nào.
- Chúng ta đã đến Ác Long Uyên, bây giờ ta sẽ phân phối nhiệm vụ cho mọi người!
Lưu Cát chấp sự bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho những nhóm Chân Tiên này.
Nói là phân phối nhiệm vụ, còn không bằng nói là điều những người này đi làm tạp vụ.Cuối cùng, chỉ còn lại có Lưu Cát chấp sự, Trương Hằng và một vị Chân Tiên trung vị, ở lại trên không trung Ác Long Uyên, người còn lại ít nhất đều bị điều đi ra ngoài mấy trăm dặm.
Trương Hằng thầm cười lạnh trong lòng, liếc mắt nhìn gã Chân Tiên trung vị này một cái, người này là một người hơi mập mạp, thời điểm chấp hành nhiệm vụ lần trước không có nhìn thấy qua.
- Trương sư đệ! Vị này chính là Lý Vân, ngươi gọi hắn Lý mập mạp là được rồi. Lần này hắn là thay thế người khác tới chấp hành nhiệm vụ.
Lưu Cát chấp sự giới thiệu.
- À! Vậy Trương mỗ liền cả gan gọi ngươi một tiếng Lý mập mạp.
Khóe miệng Trương Hằng nhếch lên một độ cong kỳ lạ.
Lý mập mạp thủy chung đều chỉ cười tủm tỉm, mặc dù bị Trương Hằng một tên Chân Tiên hạ vị kêu gọi như thế, hắn cũng không một chút tức giận.
"Người này tâm cơ rất sâu." Trương Hằng lập tức cho ra kết luận.
Tuy nhiên, mặc kệ hai người này muốn làm gì, Trương Hằng đều sẽ không để vào mắt, thậm chí khinh thường Phỏng đoán lung tung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ở dưới thực lực chênh lệch tuyệt đối, cho dù hai người này là phụ thân của Gia Cát Vô Hầu, cũng không làm gì được Trương Hằng.
- Ba người chúng ta tuần tra ngay phía trên vực sâu này, ngăn cản bất luận kẻ nào tới gần Ác Long Uyên. Bởi vì mấy trăm năm nay đều có đệ tử không biết chuyện, lén lút tiến vào Ác Long Uyên, kết quả chết không minh bạch.
Lưu Cát chấp sự nói.
- Nhưng thật ra, những đệ tử này hơn phân nửa sẽ không ngốc đi vào Ác Long Uyên để chịu chết, đương nhiên sẽ chết không minh bạch.
Trương Hằng cười nói.
Lưu Cát chấp sự biến sắc, trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an, hắn miễn cưỡng cười:
- Trương sư đệ nói đùa...
Dứt lời, hắn cùng với Lý mập mạp kia đưa mắt ra hiệu một cái.
- Ta trước qua bên kia nhìn xem...
Lý mập mạp nói với Lưu Cát một tiếng rồi bay đi tới hướng khác trên Ác Long Uyên.
- Trương sư đệ! Chúng ta đến tâm sự một chút, chuyện lần trước, đích thật là tiểu đệ không đúng...
Lưu Cát chấp sự bắt đầu nói chuyện cùng Trương Hằng.
Trương Hằng thực tùy ý ầm ừ trả lời.
Nửa canh giờ qua đi, bóng đêm dần dần tối hẳn, đã không còn ai đi lại bên ngoài.
Đúng lúc này, trong Ác Long Uyên kia đột nhiên truyền đến tiếng gọi:
- Cứu mạng...
Tiếng gọi đó không lớn không nhỏ, lại vừa vặn hai người có thể nghe được.
Nghe thanh âm, dường như phát ra từ trong miệng một nữ nhân.
- Không xong! Lại có người lén lút đi vào Ác Long Uyên!
Lưu Cát chấp sự biến sắc, vội vàng nói với Trương Hằng:
- Chúng ta mau tới đó xem, tranh thủ bắt lấy người đó! Bằng không, tiểu đội tuần tra chúng ta lần này, đều sẽ bị môn phái trừng phạt!
Trương Hằng sắc mặt chợt nghiêm lại, nói:
- Đúng vậy, chúng ta mau một chút qua đó xem!
-Đi!
Lưu Cát chấp sự dẫn theo Trương Hằng bay đi về hướng Ác Long Uyên, trong lòng hắn cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới Trương Hằng lại còn quá dễ dàng đáp ứng như vậy.
Dọc theo cái khe vực sâu khiến người ta sởn tóc gáy này, hai người bay đi về hướng tiếng gọi.
Ngưng mắt nhìn tới, khe nứt Ác Long Uyên sâu không thấy đáy, ở dưới bóng đêm càng giống như con đường đi thông tới Minh giới, lại giống như một cái miệng há rộng của cự thú hoang dã.
Khi Lưu Cát chấp sự tiến vào Ác Long Uyên này, cũng là lo lắng đề phòng.
Hắn cũng là lần đầu tiên tiến vào Ác Long Uyên, trong lòng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, áp lực bóng ma và sự bất an trong lòng kia không tan đi được.
"Thật là đáng sợ..." Lưu Cát chấp sự đã có ý niệm rút lui có trật tự trong đầu.
So sánh với dẫn Trương Hằng đi tìm chết, hắn càng quý trọng sinh mệnh của mình. Hắn không nghĩ vì một tên Chân Tiên hạ vị nho nhỏ mà kéo theo cái mạng nhỏ của mình.
- Lưu Cát chấp sự! Ngươi có sợ không?
Đúng lúc này, Trương Hằng đang sóng vai phi hành cùng hắn, tựa cười như không cười hỏi.
- Sợ? Như thế nào có thể, ta là một Chân Tiên thượng vị, sao lại sợ chút việc nhỏ đó. Chỉ cần không vào sâu trong Ác Long Uyên này, hẳn cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lưu Cát chấp sự lộ ra biểu tình quyết đoán cứng rắn, hắn không muốn bị một tên Chân Tiên hạ vị xem thường.
Tuy nhiên, khiến hắn cảm thấy bất ngờ là, Trương Hằng tên Chân Tiên hạ vị nho nhỏ này, sau khi bay vào Ác Long Uyên lại vẫn còn có thể bình tĩnh tự nhiên, bộ dáng thật thành thơi thoải mái.
"Không được, ta nhất định không thể bại bởi một tên Chân Tiên hạ vị."
Lưu Cát chấp sự cố gắng trấn định.
Đúng lúc này, hai người dần dần tới gần chỗ tiếng kêu cứu mạng.
Không biết vì sao, sau khi đi vào Ác Long Uyên, thần thức lại chịu trói buộc, với thần thức của Lưu Cát chấp sự Chân Tiên thượng vị cũng chỉ có thể kéo dài một hai dặm là cùng.
Giờ phút này, thần thức của Lưu Cát chấp sự đã thấy được người trong bóng đêm không ngừng phát ra âm thanh kêu cứu. Người đó đúng là Lý mập mạp vừa mới không lâu rời đi.
Lý mập mạp này không ngờ có thể bắt chước tiếng gọi lanh lãnh của nữ nhân!
"Với thần thức của một Chân Tiên hạ vị như hắn, khẳng định còn không thể kéo dài xa tới chỗ đó!" Lưu Cát chấp sự làm như không có phát hiện việc gì, bay tới phía trước, hắn nghĩ rằng Trương Hằng không biết tình hình cụ thể bên kia.
Nhưng mà, hắn đâu biết rằng, Trương Hằng không cần sử dụng thần thức, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Lý mập mạp kia.
"Quả nhiên là thế..."
Trương Hằng vẫn không đổi sắc bay theo Lưu Cát tới hướng bên kia.
Khi hai người bay tới cách Lý mập mạp chỉ còn hơn một trăm thước, Lưu Cát chấp sự đột nhiên ngừng lại.
Theo đánh giá của hắn, hạn mức cao nhất của thần thức Trương Hằng, không sai biệt lắm sắp có thể nhìn thấy Lý mập mạp.
- Lưu Cát chấp sự! Ngươi như thế nào dừng lại?
Trương Hằng cười tủm tỉm hôi.
- Không bằng như vầy, Trương sư đệ ngươi hãy đi trước nhìn thử xem, ta ở một bên canh chừng cho ngươi, để phòng bất trắc.
Lưu Cát chấp sự làm ra bộ dáng thành khân nói.
- Không được! Chúng ta vẫn là cùng nhau tới xem đi!
Trương Hằng đột nhiên duỗi tay ra, nắm chặt tay Lưu Cát chấp sự.
Trong phút chốc, Trương Hằng phong bế pháp lực của hắn.
- Ngươi...
Lưu Cát sợ ngây người, ngay sau đó, hắn ngay cả lên tiếng nói chuyện đều không được.
Trương Hằng vẫn không đổi sắc, cùng Lưu Cát "nắm tay nhau" bay về phía Lý mập mạp.
Khoảng cách hơn một trăm thước, giây lát liền tới nơi.
-Ồ?
Lý mập mạp kinh hãi, vội vàng dùng thần thức truyền âm, hỏi Lưu Cát:
- Ngươi như thế nào còn chưa động thủ?
Trương Hằng vừa định lên tiếng, đột nhiên có điều cảm ứng.
Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong Ác Long Uyên kia đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú sởn tóc gáy.
- Grào!...
Trong phút chốc, một cổ hắc phong quỷ dị cuốn tới, bao phủ ba người Trương Hằng.
"Vù!"
Hắc phong cuốn qua, thân ảnh ba người biến mất vô ảnh vô tung.
0O0
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.