- Lưu Cát chấp sự, là ai đánh ngài thành như vậy? Vài vị Chân Tiên ở bên cạnh thật cẩn thận hỏi. - Ngài yên tâm! Chỉ cần tìm ra người kia, chúng ta nhất định sẽ giúp ngài báo thù rửa hận. Trong đó một gã Chân Tiên trung vị lấy lòng nói. -Đi đi đi! Trương Hằng với ánh mắt khinh miệt nhìn hắn một cái, nói: - Tại Lãnh Nguyệt Môn này, có ai dám trêu chọc Lưu Cát chấp sự. Hơn nữa, có thể thắng dễ dàng Lưu Cát chấp sự, hơn phân nửa là nhân vật cấp Tiên Quân, chẳng lẽ ngươi muốn tìm Tiên Quân gây phiền toái? - Tiên Quân... Tên Chân Tiên kia lập tức né tránh ánh mắt, không dám nói tiếp nữa. - Lưu Cát chấp sự, ta nghĩ nhất định là thời điểm ngài luyện công xảy ra chuyện bất ngờ, đây tuyệt đối là một chuyện ngoài ý muốn. Ngài nói xem có đúng không? Trương Hằng dùng ánh mắt khác thường nhìn Lưu Cát chấp sự. - Không... không sai! Trương Hằng nói rất đúng, đây tuyệt đối là một chuyện ngoài ý muốn. Ta thấy thời tiết nóng, cho nên đi tới Lăng Tuyết Trì kia tắm rửa, nhưng không biết vì sao đột nhiên ngộ đạo, tìm được một tia linh cảm, vì thế ở ngay tại chỗ tu luyện bí pháp. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, đang lúc luyện công xuất hiện một chút sai lầm, tuy rằng không có tẩu hòa nhập ma, nhưng tâm thần thác loạn, khí huyết bốc lên, không cẩn thận tự làm cho mình bị thương. Trên mặt Lưu Cát chấp sự lộ ra một vẻ tươi cười miễn cưỡng, nói. - Nhưng... cấm chế trong Lãng Tuyết Trì này là chuyện gì xảy ra? Một gã Chân Tiên khác hỏi. - Đầu đất! Đương nhiên là Lưu Cát chấp sự bế quan ngay tại chỗ, sợ người ngoài quấy rầy, vì thế thiết hạ cấm chế. Trương Hằng khinh bỉ nói. "Bốp!" Trương Hằng với bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ tay vỗ lên ót tên Chân Tiên kia một cái. - Á. Chân Tiên kia bị Trương Hằng đánh ngớ ra, trong lúc nhất thời ngay cả ý thức phản kháng cũng không có, trong miệng còn nói thầm: - Nếu là tự mình thiết trí cấm chế, như thế nào còn phải dùng sức để phá vỡ... - Mấy người các ngươi đều nghĩ thông minh chút đi! Lưu Cát chấp sự đích xác bị người đánh, không cần hỏi tiếp việc này, nếu để Chấp sự đại nhân mất hết mặt mũi, làm cho hắn không vui... Hừ hừ! Trương Hằng dùng thần niệm truyền âm nói với mấy tên Chân Tiên này. - Hiểu rồi, hiểu rồi! Mấy người này chợt tỉnh ngộ, lập tức ngậm miệng hoặc nói sang chuyện khác. Kế tiếp trong thời gian gần một tháng, sắc mặt Lưu Cát chấp sự thật khó đăm đăm, ánh mắt âm trầm, một bộ dáng như muốn giết người. Đối với tình thế này, các Chân Tiên còn lại đều lo lắng đề phòng, không dám nói chuyện nhiều cùng Lưu Cát chấp sự như trước kia, thật thận trọng dè chừng và giữ một khoảng cách với hắn. Trương Hằng ngược lại không ngại ở cùng một chỗ với Lưu Cát chấp sự, hưởng thụ ánh mắt âm lệ có thể giết chết người của hắn. Rốt cục, nhiệm vụ tiểu đội chấp hành đã kết thúc, Lưu Cát chấp sự tuyên bố giải tán. - Trương Hằng! Ngươi nhớ kỳ cho Lưu mỗ! Ta còn ở lại Lãnh Nguyệt Môn một ngày, ngươi đừng mơ tưởng một ngày nào được an bình! Trước khi Lưu Cát rời đi, dùng thần niệm truyền âm nói với Trương Hằng, trong lời nói lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm. Trương Hằng vẻ mặt bình tĩnh nói: - Đây là một lần cơ hội cuối cùng, nếu ngươi tiếp tục không biết tốt xấu, thì chung quy cứ để cho Trương mỗ lấy tính mạng của ngươi. Dứt lời, Trương Hằng ung dung rời đi, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Lưu Cát chấp sự một cái, trong ánh mắt kia đầy vẻ khinh thị và xem thường, làm thương tổn sâu sắc tới lòng tự trọng của Lưu Cát chấp sự. - Cứ đợi xem! Đừng tưởng rằng có mụ đàn bà Mộng Tuyết kia làm chỗ dựa cho ngươi, thì ta sẽ không làm gì được ngươi? Lưu Cát thầm cười lạnh, nhưng hắn không biết rằng tự mình lại từng bước đến gần vực sâu tử vong. Trương Hằng trở về lại động phủ, sau đó, bản tôn liền tiến vào Lĩnh vực không gian, để lại một khối phân thân khoanh chân ngồi trong động phủ, làm ra bộ dáng đang tu luyện. Sau khi tiến vào công pháp tầng năm, Trương Hằng còn chưa có đắp nặn phân thân thứ tư của mình, hắn rất coi trọng việc này. Bản tôn Trương Hằng đắp nặn phân thân, không phải một hai tháng là có thể thành công. mà ít nhất cần mười năm trở lên. Thời gian mười năm nhìn như rất dài, nhưng thành tựu một phân thân cấp Tiên Quân, quả thực là có thể xem nhẹ không đáng kể. Đổi lại là đại bộ phận tiên nhân của Tiên giới, đừng nói mấy ngàn mấy vạn năm, cho dù tiêu phí trăm vạn năm, cũng tuyệt đối khó có thể tấn chức cấp Tiên Quân tha thiết mơ ước kia. Ở bên kia, Lưu Cát chấp sự vẻ mặt âm trầm về tới động phủ của mình, trong lòng hắn càng nghĩ càng phẫn nộ, không thể nén nhịn cơn tức giận trong lòng kia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Sau khi tĩnh dường mấy tháng, hắn đạp phi kiếm bay tới động phủ của biểu ca Bắc Kiếm Hàn. Bắc Kiếm Hàn là đệ tử thân truyền của Lãnh Nguyệt tông chủ, thực lực của hắn ở trong đồng lứa là số một số hai. Ở trong môn phái, chỉ có đệ tử Mộng Tuyết của Đại trưởng lão là có thể chống lại phần nào. Tiên nhân đồng cấp còn lại ở dưới tay hắn, căn bản là không qua được mấy chiêu. - Nghe nói trước đây vài ngày, ngươi bị người ta khi dễ? Bắc Kiếm Hàn một thân áo trắng, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không ngờ vừa lên tiếng liền nói toạc ra chuyện của Lưu Cát chấp sự. - Đại ca! Cái này... Huynh ngài như thế nào biết? Lưu Cát chấp sự hơi sửng sốt. - Hừ! Toàn bộ Lãnh Nguyệt Môn đều đồn ầm lên, nói ngươi ở phụ cận Lăng Tuyết Trì, bị người nào không rõ đánh cho tối tăm mặt mũi. Ta làm biểu ca, mặt mũi đều mất sạch! Trên mặt Bắc Kiếm Hàn lộ ra vẻ không vui. - Biểu ca! Chuyện là như vầy... Lưu Cát chấp sự kể lại một lần đầu đuôi gốc ngọn sự việc trải qua. Chuyện trải qua ở trong miệng hắn, đương nhiên biến chất, hắn nói Trương Hằng như thế nào như thế nào không theo đạo lý, là kẻ dưới phạm thượng, chính mình không thể dễ dàng tha thứ, răn dạy vài câu, lại rơi vào trả thù như thế. Bắc Kiếm Hàn trầm mặc, ánh mắt ảm đạm rồi chớp mắt một cái, hỏi: - Mộng Tuyết thật sự đối tốt cùng gã Chân Tiên hạ vị kia sao? - Tuyệt đối không sai! Đệ tận mắt nhìn thấy Mộng Tuyết rúc vào trong lòng Trương Hằng kia, rất thân mật, cũng không biết có phải bọn họ kết hợp song tu hay không... Lưu Cát ngầm quan sát sắc mặt Bắc Kiếm Hàn. - Ta còn là có điểm không tin, Mộng Tuyết thanh cao lãnh đạm hạng nhất, như thế nào lại coi trọng một tên Chân Tiên hạ vị? Bắc Kiếm Hàn hít sâu một hơi, đứng bật dậy, hai tay nắm chặt. - Biểu ca! Điểm này tuyệt đối không sai! Đệ mà lừa huynh thì không chết tử tế được! Lưu Cát vội vàng thề thốt. - Một tên Chân Tiên hạ vị nho nhỏ? Bắc Kiếm Hàn mỉm cặp môi mỏng, thản nhiên nói: - Ta thật muốn đi xem, Nam nhân có thể bắt được núi băng Mộng Tuyết, là người như thế nào? - Đại ca! Huynh nhất định phải báo thù cho đệ. Đây không chỉ là mặt mũi của một mình đệ, mà còn là thể diện của huynh. Mộng Tuyết vốn phải thuộc về huynh, hiện tại lại bị tiểu tử kia cướp đi, đại ca huynh mất hết mặt mũi? Lưu Cát nói lòng đầy căm phẫn. - Ngươi cút qua một bên cho ta, việc này ta đã có chủ trương! Bắc Kiếm Hàn hừ lạnh một tiếng, một cổ uy áp vô hình thổi quét ra, lập tức làm cho thân hình Lưu Cát loạng choạng không ổn. - Dạ dạ... đệ đi! Lưu Cát mừng thầm trong lòng, rời khỏi động phủ của biểu ca. Hắn hiểu rằng, với cá tính luôn chú ý tới thể diện của Bắc Kiếm Hàn, khẳng định hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Trương Hằng. "Trương Hằng! Ngươi chờ chết đi, trêu chọc đệ tử của Lãnh Nguyệt tông chủ, để xem ngươi làm sao sống yên trên Ngạo Nguyệt Sơn." Lưu Cát chấp sự vui mừng khấp khởi rời đi. Bắc Kiếm Hàn dõi mắt nhìn theo bóng Lưu Cát rời đi, thì thào nói nhỏ: - Lưu Cát kể lại chỉ là lời nói của một bên, một tên Chân Tiên hạ vị sao dám công khai trắng trợn chống đối cùng hắn. Tuy nhiên, tên Trương Hằng này thật sự có quan hệ tốt với Mộng Tuyết hay không? Hắn có chút nghi hoặc. Đúng vào lúc này, từ một góc động phủ của hắn, một lão nhân nhếch nhác đi ra, trong miệng không ngừng kêu to: -... Ma Thần... Ma Thần buông xuống... - Ngươi cũng cút qua một bên cho ta. Bắc Kiếm Hàn tâm tình không tốt, không kiên nhẫn quát lên. -... Ma Thần... Ma Thần buông xuống... Hồ lão tiên mặc kệ tiếng quát của Bắc Kiếm Hàn, lẩm bẩm tự nói. - Nếu ngươi còn kêu to một câu nữa, ta lập tức ném ngươi ra ngoài Lãnh Nguyệt Môn, để mặc cho ngươi tự sinh tự diệt! Bắc Kiếm Hàn lạnh lùng nói. Bắc Kiếm Hàn thuộc hạng người tâm trí kiên nghị, ác nghiệt, tuy rằng thiên phú không tính là cao, nhưng hắn ở dưới cơ duyên xảo hợp đạt được thành tựu hiện giờ. Nếu không phải biết rõ nội tình của Hồ lão tiên, hắn như thế nào thu lưu một ngoại nhân vào Lãnh Nguyệt Môn? - Bắc công tử... Đột nhiên, trong con ngươi đục ngầu của Hồ lão tiên lóe lên một tia sáng. - Ồ? Ngươi thanh tỉnh rồi? Bắc Kiếm Hàn mừng rỡ. - Thời gian không nhiều lắm! Bắc công tử! Ta hỏi ngươi một câu, sư tôn ngươi đã xuất quan chưa? Trên mặt Hồ lão tiên lộ ra vẻ lo âu cấp bách thật sâu. - Sư tôn lão nhân gia còn chưa có xuất quan? Xin hỏi, ngài có chuyện gì muốn nói sao? Cái gì Ma Thần buông xuống, đây là ý tứ gì? Bắc Kiếm Hàn vội vàng hỏi. - Còn chưa có xuất quan ư... Hồ lão tiên khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Bắc Kiếm Hàn nói: - Bắc công tử! Thời điểm lần sau ta thanh tỉnh lại, đại khái sẽ vào ba năm sau, lão nhân ta có chuyện vô cùng trọng yếu muốn bẩm báo với Lãnh Nguyệt tông chủ. - Hồ lão tiên! Ngài có chuyện gì, có thể trực tiếp nói với ta. Chờ sư tôn xuất quan, ta sẽ lập tức chuyển đạt cho ông ấy! Bắc Kiếm Hàn nói. - Không được! Hiện tại nếu ta nói ra bí mật với ngươi, sẽ chỉ làm cho hai người chúng ta chết đi. Thậm chí, hiện tại ta thanh tỉnh chốc lát này, đều là thập phần nguy hiểm. Được rồi! Ba năm sau gặp lại! Hồ lão tiên thở dài một hơi, đôi mắt trở lại đục ngầu không chịu nổi, cả người lại trở nên điên điên khùng khùng, không ngừng nói: -... Ma Thần... Ma Thần buông xuống... oOo-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]