Chương trước
Chương sau
- Nơi này là nhà của ta.
Triệu Tịch Nguyệt buông tay Trương Hằng ra. trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng, sương mù trước mắt dần trở nên loãng đi, lộ ra một tòa nhà đơn giản nhưng cổ kính giàu có giống như là Tiên Cảnh giữa nhân gian.
Trương Hằng ngửi mùi hương giai nhân thơm mắt tự nhiên ở gần trước mắt. tinh khí thần luôn được duy trì ở trạng thái tốt nhất.
Trên người của Triệu Tịch Nguyệt có một khí tức sinh mệnh độc đáo khiến cho người ta có một cảm giác thân thiết tự nhiên. Khi Trương Hằng đứng ở gần nàng, trong lòng luôn có một sự yên tĩnh nhẹ nhàng. Đây là sự bình yên đến từ sâu trong linh hồn.
Trương Hằng bước vào Tiên Cảnh giữa nhân gian này. tất cả những sự giết chóc và lợi ích đều rời xa hắn. Thậm chí trong lòng hắn còn sinh ra một ý tưởng muốn ẩn cư. sống bình yên cả đời.
Đột nhiên từ trong tư tưởng lánh đời ẩn cư, khao khát bình yên này. trong lòng Trương Hằng sinh ra sự cảnh giác.
- Hừ? Ẩn thế bình yên cái gì chứ. bất quá cũng chỉ là một hành động lẩn trốn. Dưới hoàn cảnh sinh tồn, nếu như mất đi ý chí chiến đấu. thì sẽ mất đi tâm huyết chân chính.
Trong lòng Trương Hằng đột nhiên chuyên biến, trên người nổi lên một khí tức sắc bén linh hoạt, phá tan sự yên bình và nhẹ nhàng ở bên cạnh.
Lập tức, Trương Hằng bắt đầu cảm thấy mình và môi trường xung quanh không hợp nhau.
Không gian Kỳ dị này đối với người từ bên ngoài tới như hắn mơ hồ sinh ra một sự bài xích.
- A? Không ngờ ta lại không phát hiện ra cái gọi là Tiên Cảnh giữa nhân gian này là không lĩnh vực không gian đặc biệt.
Trương Hằng giật mình không thôi, vội vàng thu liễm khí tức sát phạt sắc bén linh hoạt trên người lại.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn thấy sự biến hóa tinh tế này, thở dài u ám:
- Trương đạo hữu. ngươi là một người vĩnh viễn cũng không thể bình yên được sao?
- Đúng vậy, trừ phi mục tiêu của ta có thể đạt được, bằng không nếu cứ ở trong này chắc chắn ta sẽ không chịu nổi.
Trương Hằng cười nói, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình.
- Đệ đệ kia của ta cũng chịu không nổi môi trường bình yên này. có lẽ chuyện này cùng liên quan tới công pháp mà chúng ta tu luyện. Ta và phụ thân giống nhau, đều theo đuổi sự hài hòa yên bình của tự nhiên, không chủ trương chiến đấu và phân tranh.
Vẻ ảm đạm trong mắt Triệu Tịch Nguyệt biến mất. miệng nớ nụ cười tươi, nói:
- Phụ thân ta là y sư nổi danh trong khắp ba mươi sáu giới, thân phận siêu nhiên, danh tiếng cũng không tồi. biết rất nhiều cường giả thượng giới.
- Thì ra là vậy.
Trương Hằng lại nghĩ tới tình cảnh trong động phủ chủ Huyết Sát, ngay cả Thái thượng Yêu Long Hoàng kia cũng không dám tùy tiện đắc tội với cha của Triệu Tịch Nguyệt.
Chầm chậm phi hành một lát, ở phía trước xuất hiện một tòa lầu các đơn giản tự nhiên.
- Trương đạo hữu. phụ thân đang ở bên trong chờ ngươi đã lâu.
Triệu Tịch Nguyệt cười khanh khách nhìn Trương Hằng, đưa hắn tới cửa tòa lâu các màu xanh này.
Trương Hằng nhìn tòa lầu các màu xanh này. cảm nhận được một khí tức sinh mệnh thuần khiết vô cùng, chỉ mới tiến vào một bước, mà cảm thấy tứ chí và lục phủ ngũ tạng như được ngâm vào suối nước nóng, được gột rửa một cách nhẹ nhàng.
Cha!
Triệu Tịch Nguyệt đóng cửa lại, rồi nhẹ nhàng bay đi.
Trương Hằng đi vào trong lầu, phát hiện ra không gian bên trong so với thực tế còn lớn hơn nhiều.
Nhìn qua một lượt, trong lầu các này không có một người nào.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng Trương Hằng sinh ra một sự không hài lòng.
Tuy nhiên ngay sau đó, khi hắn ngưng mắt lại, liền phát hiện ra ở cách chỗ của mình ba trượng, có một trung niên mặc lục bào đang khoanh tay đứng.
- Đối phương đứng ở ngay trước mặt mình mà giác quan của ta lại không hề phát hiện ra. người này có vẻ như đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trong truyền thuyết.
Trương Hằng kinh ngạc trong lòng, nhưng vẫn trấn định bình tĩnh, cẩn thận quan sát cha của Triệu Thụy.
Cha của Triệu Thụy cũng không uy nghiêm như trong tưởng tượng của Trương Hằng, dáng vẻ nho nhã ôn hòa, làn da trong suốt như ngọc, đôi mắt trong vắt như thủy tinh, cả người đứng ở đó khiến cho người ta có cảm giác bừng bừng sức sống, dung nhập vào tự nhiên.
Đối mặt với Triệu phụ, không ngờ trong lòng Trương Hằng sinh ra một cảm giác đối mặt với toàn bộ thiên nhiên trong vũ trụ.
Có lẽ đối phương cũng không am hiểu chiến đấu. nhưng có toàn bộ thiên nhiên vũ trụ ở phía sau làm chỗ dựa vững chắc, cho dù là cường giả nghịch thiên hàng lâm vị tất đã có thể làm khó được hắn.
- Tại hạ Trương Hằng, bái kiến Triệu bá phụ.
Trương Hằng không kiêu ngạo không siểm nịnh thi lễ vãn bối với Triệu phụ. trên người mơ hồ có một khí tức sắc bén linh hoạt không khuất phục, xua tan làn khí hài hòa tự nhiên kia.
- Ngươi là Trương Hằng sao? Cứ ngồi đi.
Triệu phụ lạnh, nhạt nhìn hắn, không còn vẻ dễ gần trước kia.
Trong lòng Trương Hằng có chút hồi hộp. hắn cảm thấy ấn tượng của Triệu phụ này đối với mình không được tốt lắm.
- Tạ ơn bá phụ.
Trương Hằng cũng không khách khí, ngồi xuống tại chỗ.
- Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, trăm nghe không bằng một thấy, lão phu thường xuyên nghe Thụy nhi nói chuyện về ngươi. Nhưng lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, cùng không có một chút hảo cảm nào.
Lời nói của Triệu phụ không khách khí chút nào. trực tiếp thản nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trương Hằng nao nao, thầm nghĩ không ổn, Triệu phụ này vì sao lại không có cảm tình với mình?
Không có cảm tình, đó là cách nói khéo, nếu nói thẳng ra, thì đó chính là chân ghét!
- A? Thỉnh giáo Triệu phụ. vì sao lại như vậy?
Trương Hằng cũng hỏi thẳng, hắn hiểu nếu đối phương đã mời hắn đến. thì chắc chắn sẽ không uy hiếp tới tính mạng mình, đồng thời với quan hệ của Triệu Thụy và Trương Hằng. Triệu phụ cũng sẽ không làm khó hắn.
- Bởi vì trên người ngươi có một luồng khí tức khiến ta chân ghét, có lẽ vì công pháp của chúng ta sinh ra sự bài xích lẫn nhau. Công pháp mà lão phu tu luyện chú trọng sự hài hòa bình yên. chủ trương chính là dung hợp với thiên địa tự nhiên.
Sắc mặt của Triệu phụ dần hòa hoãn lại, khẽ thở dài:
- Đương nhiên lão phu hiểu đại đạo có ba ngàn, những công pháp này không thể nói rõ ai đúng ai sai. Xin hỏi công pháp mà Trương hiền điệt tu luyện chú trọng cái gì?
- Chuyện này...
Trương Hằng do dự, chẳng lẽ hắn lại nói với Triệu phụ công pháp mà mình tu luyện chú trọng cắn nuốt hết thảy, cuối cùng thậm chí còn có khả năng trở thành thần phá hoại trong truyền thuyết.
Tuy nhiên trong lòng hắn đã hiểu nguyên nhân vì sao Triệu phụ lại sinh ra sự chân ghét đối với bản thân.
Việc này hơn phân nửa là do sự khác nhau về công pháp tu luyện.
Nói một cách đơn giản, một bên chú trọng sự hài hòa tự nhiên, bên kia lại chú trọng sự phá hoại tự nhiên.
Đây chính là hai phong cách tương phản hoàn toàn.
- Ha ha. ngươi không dám nói sao?
Trên mặt Triệu phụ nở một nụ cười, nói nhỏ:
- Ngươi không nói thì thôi. Hiện giờ chúng ta hãy nói về một chuyện khác, đây là một trong những nguyên nhân mà ta mời ngươi tới đây.
- Xin bá phụ chỉ dạy.
Trong lòng Trương Hằng hơi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Trương hiền điệt. trước khi Vũ Vô Cực đi. ngay cả Loạn Tinh ấn ký kia cũng giao cho ngươi, có thể thấy được hắn đã có kỳ vọng rất lớn ở ngươi. Trong ba mươi sáu giới hiện giờ thì Thái thượng Yêu Long Hoàng là vô địch, không ai có thể là đối trọng của hắn. Nếu muốn thiên địa được cân bằng, thì trong ba mươi sáu giới nhất định phải xuất hiện một nhân vật có thể chống lại được Thái thượng Yêu Long Hoàng. Mà ngươi đã có được ý chí tinh thần và Loạn Tinh ấn ký của Vũ Vô Cực. rất có khả năng sẽ trở thành Vũ Vô Cực thứ hai trong ba mươi sáu giới, vận mệnh sau này có thể tưởng tượng được...
Trương Hằng nghe xong những lời này. trong lòng có chút không hài lòng, lạnh nhạt nói:
- Trương mỗ sẽ không là Vũ Vô Cực thứ hai trong thiên địa đâu. Trương mỗ ta chính là Trương Hằng. là độc nhất vô nhị trong thiên địa, không chỉ công pháp, mà cả con người cũng vậy.
Vừa dứt lời, trên người hắn trào ra một luồng ý chí tinh thần độc đáo, cuồn cuộn trong tòa lầu các này.
Triệu phụ đã dung hợp với thiên địa tự nhiên cảm nhận được sự sắc bén đáng sợ của luồng ý chí tinh thần này. cùng với khí tức khủng bố mơ hồ như muốn thôn tính tiêu diệt hết thảy này.
- Muốn khôi phục lại sự cân bằng trong thiên địa của ba mươi sáu giới, không nhất định cứ phải tìm là ra người ngang bằng với Thái thượng Yêu Long Hoàng, còn có một phượng pháp đơn giản hơn, đó chính là ... giết chết hắn!
Trương Hằng nói hùng hồn, trong lòng có một ý chí không thể ngăn cản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Được rồi. nếu ngươi đã tự tin như vậy, thì hiển nhiên là có một chút hy vọng.
Triệu phụ hơi gật đâu tán thưởng, nói:
- Chúng ta hãy nói tới chuyện thứ hai, có liên quan tới mảnh vỡ thế giới kia.
Mảnh vỡ thế giới!
Triệu phụ không hể cố kỵ nói ra danh từ này.
Trong lòng Trương Hằng trùng xuống, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Triều phụ này muốn tìm mảnh vỡ thế giới mà mình có kia...
- Nghe Tịch Nguyệt nói ngươi đã chiếm được mảnh vỡ thế giới của động phủ chủ kia. còn có Tiên thiên Linh bảo Linh Sơn?
Triệu phụ điềm tĩnh không nao núng nói, nhìn không ra một chút ý tham lam muốn đoạt bảo vật của hắn đối với Trương Hằng.
- Đúng vậy, ta đã đoạt được hai vật, trong đó đúng là có một mảnh vỡ thế giới, còn thứ kia chính là một ngọn núi nhỏ. có thể chính là Linh Sơn theo lời bá phụ nói.
- Xem ra đây đúng là ý trời rồi...
Triệu phụ thở dài một hơi, mở lòng bàn tay ra. trong hư không xuất hiện một mảnh vỡ.
- Đây là... mảnh vỡ thế giới! Bá phụ ngài cũng có một mảnh.
Trong lòng Trương Hằng nổi lên sóng lớn.
Theo lời của mảnh vỡ thế giới, thì hạ giới chỗ Đông Vân đại lục chỉ có ba mảnh vỡ. còn một mảnh đang ở thượng giới.
Không ngờ tới mình đã gặp được mảnh vỡ thứ ba nhanh như vậy.
Trong lòng Trương Hằng lập tức trở nên kích động, nếu có thể kết hợp bốn mảnh vỡ lại. không biết sẽ có kết quả như thế nào.
- Lão phu cảm thấy ngươi chiếm được hai mảnh vỡ. điều này nhất định là cơ duyên, một khi đã như vậy. mảnh vỡ này của ta sẽ tặng cho ngươi.
Mảnh vỡ thế giới ở trước mặt Triệu phụ lập tức bay tới trước mặt Trương Hằng.
- Chuyện này... bá phụ ngài?
Trương Hằng có chút bối rối tiếp nhận mảnh vỡ thế giới thứ ba.
- Vật này đối với ta mà nói cũng không có nhiêu tác dụng, đây là do Khô Tử kia lúc trước được ta cứu, vì báo ân mà đưa cho ta.
Trên mặt Triệu phụ lộ ra một vẻ hồi ức.
- Khô Tử?
Trương Hằng sinh nghi, không biết người này là ai.
- Khô Tử là một trong bốn người đứng đầu của Phật giới, là nhân vật nghịch thiên cùng tề danh với Huyết Sát Thần Đế và Bất Tử Tà Đế.
Triệu phụ giải thích, ngay sau liền nghĩ ra cái gì đó, nói:
- Nói tới Bất Tử Tà Đế. ta không thể không nhắc nhở ngươi một việc. Vào trăm năm trước, thân thể của Bất Tử Tà Đế bị phong ấn ở Đông Vân đại lục đã hồi phục, người này tâm địa xấu xa, sau này ngươi phải cẩn thận một chút.
- Hả, thân thể của Bất Tử Tà Đế hồi phục rồi sao. hiện giờ hắn...
Trương Hằng có chút lo lắng.
- Ngươi yên tâm, thân thể hắn vừa mới hồi phục, nguyên khí đại thương, bị ta đuổi tới ma giới rồi.
Triệu phụ thản nhiên nói.
- Đa tạ bá phụ. nếu ma đầu này không đi khỏi hạ giới, thì đối với chúng ta sẽ là một sự uy hiếp rất lớn.
Trương Hằng nói với vẻ cảm kích.
- Đây là bôn phận của ta, không gian Đông Vân đại lục này vốn là quê hương của ta. ta có nghĩa vụ bảo vệ nó khỏi bị xâm hại.
Triệu phụ thản nhiên nói.
- Đúng rồi bá phụ. có một chuyện ta muốn hỏi ngài, mảnh vỡ thế giới thứ tư kia đang ở trong tay người nào?
Trương Hằng nói với vẻ chờ mong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.