Chương trước
Chương sau
Trương Hằng cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao khi mình nghe được mấy chữ "Dị không gian" này. lại sinh ra một loại dấu hiệu báo trước kỳ dị. mơ hồ nắm bắt được một tia quỹ tích vận mệnh lờ mờ không rõ.
Giờ khắc này, đột nhiên hắn nhớ lại mình đã đến thế giới tu tiên này như thế nào.
Đầu tiên, ở trong trò chơi hư cấu Tiên đạo, hắn bởi vì sơ sẩy đáp ứng dùng bất cứ một vật gì trên người để giao dịch cùng NPC thần bí.
Nhưng tuyệt đối không dự đoán được, NPC thần bí này lại có thể đổi bằng cái mạng của hắn.
Trong trò chơi NPC như thế nào có thể đòi lấy tính mạng của người trong hiện thực chứ? Cho dù nói là lấy mạng của ngươi, đại khái cũng sẽ làm cho rằng là lấy tính mạng của nhân vật trong trò chơi.
Quá trình giao dịch thật ra rất thuận lợi. NPC thần bí cũng chính là lão đạo sĩ nhếch nhác kia, giao ngọc giản công pháp cấp Nghịch Thiên cho hắn sau đó lấy đi tính mạng của hắn.
Cuối cùng, hắn xuyên qua đến thế giới tu tiên này.
Cho tới hôm nay, bộ đáng của lão đạo sĩ nhếch nhác dùng tay quẹt nước mũi, với vẻ mặt cười gian xảo. vẫn còn hiện lên trông rất sống động trong đầu Trương Hằng.
- Đáng giận!
Vừa nhớ lại đến đây. Trương Hằng liền hận đến nghiến rằng.
Tuy nhiên, giờ khắc này, Trương Hằng mới bắt đầu suy đoán thân phận cùng dụng ý của NPC thần bí kia
"Nếu NPC thần bí kia là một nhân vật có thực, không quản hắn có sinh mệnh hay không, cũng không quản có phái người tu chân hay không. Nếu hắn có thể xuất ra ngọc giản thần bí công pháp cấp Nghịch Thiên bực này, như vậy tồn tại của hắn khẳng định là mình không thể với tới..." Trương Hằng suy nghĩ trong lòng hàng vạn hàng nghìn trường hợp, đã phỏng đoán ra một ít manh mối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thời điểm hắn chân chính đặt chân lên đỉnh phong hạ giới, lần đầu tiên thật sự còn cân nhắc như thế, vì vận mệnh tương lai của mình mà đã rừng suy diễn.
"Nhưng NPC thần bí vì sao muốn đưa ta tới đây? Hắn hào phóng xuất ra ngọc giản thần bí giá trị như thế hẳn là tồn tại vượt hơn xa tưởng tượng của ta. hẳn là phải ở trình độ rất cao. cao hơn bất cứ cường giả nào ta đã từng gặp."
Trong mắt Trương Hằng đột nhiên lóe sáng.
Rốt cục, hắn cho ra một cái kết luận, đó chính là "tính mục đích".
"Tuy nhiên. NPC thần bí này vì sao không cưỡng ép mình đưa tới đây. mà lại trả hình dùng phương thức giao dịch lừa mình tới đây." Trong đâu Trương Hằng sinh ra một tia linh quang.
NPC thần bí không cưỡng ép đưa mình đến thế giới này mà là lừa gạt dùng phương thức giao dịch, sau đó dời đi linh hồn của chính mình.
Điều này chứng tò... có lẽ đối phương có điều cố kỵ!
Nhưng có nhân tố nào lại khiến cho NPC thần bí sinh ra cố kỵ?
Đủ loại nghi vấn hiện lên trong đầu Trương Hằng.
"Ha ha! Dị không gian, xem ra đại thế giới này. so với trong tưởng tượng của ta còn phúc tạp hơn nhiều!"
Trương Hằng thu hồi mối nghi hoặc trong lòng. Ý chí tinh thần của Vũ Vô Cực ở trong đầu hắn như một ngọn đèn sáng, khiến hắn khiêu chiến không sợ bất cứ kẻ nào. còn tăng nhanh thêm sự quật khởi của hắn.
ở khu vực trung tâm điểm sáng màu đen tinh khiết, có một ấn ký tinh thần kỳ dị.
"Đây thật sự chỉ đơn giản là một lũ ý chí tinh thần như vậy hay sao?"
Trương Hằng luôn có cảm giác trước khi Vũ Vô Cực rời đi "Ba mươi sáu giới", đã ký thác cho mình sứ mệnh rất lớn.
"Sớm hay muộn ta phải hoàn toàn cắn nuốt và tiêu hóa lũ tinh thần ý chí này. đồng thời dựng dục ra ý chí tinh thần đặc biệt độc đáo thuộc về Luyện Thiên Hóa Địa Công của riêng ta!"
Trương Hằng cũng sẽ không ngốc đến mức đi hấp thu ý chí của đối phương, hắn tu luyện công pháp, điểm đặc biệt lớn nhất chính là cắn nuốt vạn vật cho mình sử dụng.
Vạn vật trên thế gian, bất kể là hữu hình hay vô hình, bất cứ sự vật gì. ngay cả ý chí tinh thần của Thần thú cấp Chân Tiên khiến người ta khiếp sợ này. cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần đủ mạnh, vạn vật đều có thể cắn nuốt!
Giờ phút này, trong đầu Trương Hằng, đã có hình thức ban đầu một ít ý chí thuộc riêng mình.
- Đúng vậy! Chúng ta đều nghĩ rằng ngài bị cái khe nứt không gian cắn nuốt rồi! Nhưng ở chỗ sâu trong linh hồn của đồ nhi, Thần Linh Nhãn vẫn còn tồn tại. cho nên lầm tường cho rằng ngài...
Nói tới đây, giọng nói của Vân Dịch dần thấp xuống, mặt hơi đỏ lên.
Tuy nhiên, hắn lại phát hiện hai tròng mắt sư tôn thâm thúy mênh mang, giống như hắc động không đáy kia. vẻ mặt mơ màng dường như đang suy nghĩ vấn đề gì.
- Sư tôn! Ngài làm sao vậy?
Vân Dịch khẽ kêu một câu.
- À! Đột nhiên ta nhớ tới một ít chuyện cũ.
Trương Hằng lập tức khôi phục bình thường, khẽ thở dài một hơi. ánh mắt đảo qua Thông Thiên Huyết Tế Hà xa xôi dường như không có bờ cuối này.
- Sư tôn! Vừa rồi ngài thật lợi hại! Sử dụng hồ lô thần bí kia. lập tức thu đi Huyết Giao Long Vương!
Vân Dịch nói với vẻ mặt vừa sùng bái vừa hâm mộ. Hắn cảm thấy phi thường hứng thú với Tiên hồ thần bí của Trương Hằng sử dụng vừa rồi.
- Trương đạo hữu! Ngài vừa rồi sử dụng là Tiên bảo gì vậy? Cái này giống như thần thông không gian, công dụng của nó hẳn không phải chỉ dùng để cất chứa vật phẩm cực hạn chứ?
Thuyền của cổ Thương cách Trương Hằng không xa. hắn đầy vẻ tò mò dùng thần niệm truyền âm hỏi.
Trương Hằng lạnh nhạt cười, cũng không có giấu giếm, nói:
- Đây là một kiện Tiên bảo phụ trợ. gọi là Vân Thiên Tiên Hồ!
- Vân Thiên Tiên Hồ?
Cổ Thương nhướng mày. thật ra hắn chưa từng nghe nói qua kiện Tiên bảo này.
- Tiên bảo lưu lạc ở hạ giới vốn cũng không nhiều, so với số lượng Tiên bảo ở thượng giới mà nói. căn bản là không đáng nhắc tới. Vân Thiên Tiên Hồ này không có được sách cổ ghi lại, cũng là chuyện rất bình thường.
Trương Hằng tươi cười giải thích.
- Điều này cũng đúng! Tiên bảo ở hạ giới vốn đã rất ít. nhân vật cấm kỵ bình thường chỉ có một kiện Tiên bảo, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không tùy tiện sử dụng.
- Trương Hằng này vừa rồi sử dụng hồ lô là Tiên bảo gì nhi, đã vậy còn quá lợi hại!
Chúng tu sĩ còn lại cũng bàn luận xôn xao.
- Lại là một kiện Pháp bảo của tiên gia, không biết có thần thông gì khác không?
Âm Dương tán tiên hơi lo lắng nói.
- Có thể chỉ là một kiện Tiên bảo phụ trợ đơn thuần...
Linh Hư tán tiên chần chờ một lúc rồi nói.
- Chỉ mong là ta nhiều tưởng tượng.
Âm Dương tán tiên khẽ thở dài.
- Hồ lô đó là Tiên bảo gì. không ngờ ta cũng không biết tồn tại của nó.
Trong mắt Huyền Long Đại Vương lộ ra vẻ không cam lòng, nhìn chằm chằm thân ảnh khô gầy. mặt che phủ trong nón tre cách đó không xa.
Tuy rằng hai người cũng không có giết chết Huyết sắc Giao Long Vương, nhưng trong trận giao đấu vừa rồi. Trương Hằng dùng Tiên bảo thần bí thu lấy đi Huyết Giao Long Vương, hiển nhiên là thắng hơn một chút.
- Không biết!
Từ chỗ thân ảnh khô gầy truyền đến thanh âm không mặn không nhạt.
- Điều này sao có thể? Ngay cả ngài cũng khôngbiết!
Huyền Long Đại Vương kinh ngạc, có chút khó có thể tin.
Trong suy nghĩ của hắn với thân phận và độ cao của đối phương, hẳn là phái có kiến thức rộng rãi, hãn phải dễ dàng phân biệt các loại Tiên bảo.
- Hừ... Chờ ngươi phi thăng thượng giới đi rồi biết!
Dưới nón tre truyền đến tiếng hừ lạnh không kiên nhẫn.
- Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở một điều, Trương Hằng sử dụng hồ lô này. ngươi tốt nhất phái chú ý đề phòng, mặc dù là thần thông phụ trợ cũng không thể coi thường...
Thanh âm dưới nón tre dần dần bình tĩnh lại, không hề để ý tới Huyền Long Đại Vương.
"Trương Hằng, chờ chân chính vào trong chủ động phủ... Khi đó bổn vương phát ra con bài chưa lật cuối cùng kia... Hừ..."
- Ba mươi sáu giới, sao trời biến ảo. thế sự chuyển dời, hết thảy hết thảy, đều ở trong tầm mắt của đại nhân!
Huyền Long Đại Vương hơi đang rộng hai tay. trên mặt lộ ra vài tia tươi cười.
Ở bên cạnh hắn cách đó không xa. thân ảnh khô gầy đấu mặt dưới nón tre. lấp lóe một đôi mắt sâu và đen chợt lóe sáng rồi tắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.