Chương trước
Chương sau
Nhưng mặc kệ nàng gọi thế nào đi nữa. Trương Hằng cũng không trở lại.
Trong La Sát Mật Ngục tối đen tĩnh mịch chỉ còn lại mình Thiên cầm là tu sĩ nhân loại.
Giờ phút này pháp lực của nàng gần như đã hao hết. nếu muốn dựa vào bản thân để rời khỏi La Sát Mật Ngục thì đúng là không có khả năng.
Vị nữ tu tài hoa tao nhã tuyệt sắc này từng là nhân vật cấp phủ chủ nhưng lại lưu lạc tới bậc này.
Nàng không khỏi tuyệt vọng nhìn về phương hướng Trương Hằng biến mất, oán hận nói.
- Đồ tiểu nhân bội bạc vô sỉ...
- Hừ. bội bạc, không từ thủ đoạn chẳng phải là bản tính của nhân loại các ngươi sao?
Lão già gầy gò bị Tỏa Tiên Kim Liên trói ở một góc trào phúng.
Khuôn mặt Thiên cầm không còn chút máu, vô lực nói:
- Chẳng lẽ vận mệnh của ta là như vậy, nhất định phải chịu một kiếp này sao? Ta sao lại có thể tin tưởng một người xa lạ như vậy chứ?
Chính nàng cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đột nhiên nàng nhớ tới những lời trước khi Trương Hằng rời đi.
- Ngươi cho là Trương mỗ thực sự là kẻ chỉ biết tới lợi ích sao? Nếu không phải có quan hệ tới an nguy tính mạng của mình thì ta cũng không cần không từ thủ đoạn để giành lấy bảo vật của ngươi.
Nếu trong tương lai có thể gặp lại ngươi thì Trương mỗ sẽ trả lại cho ngươi một kiện Thông linh Pháp bảo tốt hơn...
Biểu hiện hơi cô đơn của Trương Hằng và đôi mắt thâm thúy kia hiện lên trong đầu Thiên Cầm.
Nàng đột nhiên phát hiện ra tu sĩ nhân loại xa lạ này cũng có những chuyện không muốn người khác biết tới.
- Hắn hẳn không phải loại người như vậy.
Thiên Cầm thấp giọng nói. đôi mắt tỏa sáng tự tin không hiểu nổi.
- Ha ha! Ngươi đừng có tự lừa đối mình. Nếu đổi lại là ta chẳng những không thèm cứu nữ tu thân phận cao quý cấp phủ chủ đã suy yếu như ngươi mà còn giam cầm Nguyên Anh của ngươi, chết đạp thân thể ngươi sau đó giết ngươi diệt khẩu!
Một đại yêu tu trong La Sát Mật Ngục nhìn Thiên cầm không hề có ý tốt.
- Muốn chết!
Mặt Thiên cầm lạnh như băng sương, trong hư không cũng sinh ra một luồng lực lượng tinh thần đánh về phía tên đại yêu tu kia.
Nhưng bị Tỏa Tiên Kim Liên khống chế khiến nàng cũng chỉ phát huy được lực lượng linh hồn cực kỳ hữu hạn. Tên đại yêu tu kia trúng một kích của nàng, sắc mặt chỉ hơi đổi liền khôi phục như thường.
- Đây là thực lực của tu sĩ cấp phủ chủ sao? Ha ha ha...
Tên đại yêu tu kia trào phúng liên tục, ánh mắt nhìn Thiên cầm chăng hề kính sợ mà chỉ có khinh nhờn và dữ tợn.
Nhóm đại yêu tu trong La Sát Mật Ngục cũng đều hùa vào cười ha hả. đều dùng những từ ngữ chưa chát để si nhục Thiên cầm.
- Nếu có cơ hội ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi...
Thiên Cầm cắn chật hàm răng trắng tinh, trong lòng thầm nghĩ. Nàng đơn giản nhắm mắt lại, khôi phục sự yên lặng không màng danh lợi. điềm tĩnh không nao núng.
Lại nói tới Trương Hằng và Tử Lượng đi thông qua hành lang âm trầm của La Sát Mật Ngục, tới tầng một của Tử Hoàng Điện.
Trên đường đi, Trương Hằng cảm thấy toàn bộ Tử Hoàng Điện đều run rẩy. tấm màn sáng màu tím như thực chất phát ra từ Tử Sát Thiên La trận, tạm thời ngăn cản Diệu Nhật Tiễn ở bên ngoài đại điện.
- Ngươi còn đi theo chúng ta làm gì? Vì sao không đi hỗ trợ bảo vệ Tử Hoàng Điện?
Ánh mắt sắc bén của Trương Hằng tập trung vào một đám nước biển hơi hơi di động trước người.
Vừa dứt lời. chỉ thấy hắc quang lóe lên. Thân ảnh tả hộ pháp hiện ra trước mặt hai người.
- Kho báu của Tử Hoàng Điện chính là mật địa cất giữ trọng bảo của Tử Hoàng Điện mười mấy vạn năm. Không được Phủ chủ đại nhân cho phép, cho dù là đại công tử cũng chỉ có thể tiến vào tầng bên ngoài. Hơn nữa trấn thủ kho báu ngoài tám gã tử sĩ thì còn có hữu hộ pháp thần bí nhất Tử Hoàng Điện.
Vẻ mặt tả hộ pháp nghiêm trọng nói.
Trương Hằng như cười như không nhìn hắn:
- Một khi đã vậy thì Trương mỗ càng không thể chiếm được bảo vật, ngươi đúng ra phải vui vẻ mới đúng chứ? Vì sao lại còn muốn theo hai người chúng ta? Chẳng lẽ muốn giúp ta thuyết phục hữu hộ pháp thần bí và tám gã tử sĩ kia sao?
Tử Lượng đứng bên cạnh cũng thâm thất kinh.
Hắn đã từng gặp hữu hộ pháp của Tử Hoàng Điện một lần vào mấy vạn năm trước, khiến cho hắn cảm thấy thần bí khó lường, khó có thể địch nổi.
Nghe phụ thân nói, hữu hộ pháp này là người có thực lực gần bằng hắn trong toàn bộ Tử Hoàng Điện, phụ trách trấn thủ kho báu của Tử Hoàng Điện, không hỏi thế sự.
Cho dù toàn bộ Tử Hoàng Điện có bị hủy diệt thì hữu hộ pháp cũng thờ ơ. Sứ mạng duy nhất của hắn chính là trông coi mật địa kho báu.
- Trương đạo hữu. ta có ý này muốn khuyên ngài một chút. Nếu hữu hộ pháp kia mà gian ngoan mất linh thì ta có thể giúp ngài khuyên một hai càu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tả hộ pháp giải thích, liếc nhìn Âm Dương Quyết uy lực lớn lao đang bao phủ Tử Hoàng Điện, cười nói:
- Chỉ cần ngài ở trong này thì còn sợ Hoàng Phủ Lân tấn công vào sao?
- Ngươi tin tưởng ta như vậy sao...
Trương Hằng bật cười khanh khách, hơi suy nghĩ rồi liếc mắt một cái nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
- Được rồi. ngươi đi cùng với chúng ta. Hy vọng tới lúc đó ngươi có thể góp sức một chút.
- Tất nhiên...
Tả hộ pháp thầm mừng rỡ, khẽ thở dài một hơi.
- Ta dẫn đường cho ngài...
Vẻ mặt tả hộ pháp cung kính nói. hơi xoay người, nâng tay cung nghênh Trương Hằng đi vào một thông đạo tới Tử Hoàng Điện.
sắc mặt Tử Lượng hơi đổi. Vẻ mặt kính sợ này của tả hộ pháp chỉ xuất hiện trước mặt phụ thân Tử Hoàng của hắn.
Có thể được một gã đại yêu tu thực lực không tầm thường cung nghênh với thái độ như vậy, Trương Hằng có thể kiêu ngạo rồi.
Đây là đãi ngộ mà nhân vật cấp phủ chủ mới có thể hướng thụ.
Tuy rằng Trương Hằng còn cách cấp phủ chủ chân chính một chút nhưng điều này không ảnh hưởng tới sự tôn sùng và sợ hãi của tả hộ pháp với hắn.
Đi qua mấy hành lang, ba người đi tới một lâm viên bao phủ phạm vi mấy dặm.
Mặc dù trong nước sâu. nơi này vẫn tồn tại không ít kỳ hoa dị thảo.
- Đây như là Hậu Hoa Viên của Tử Hoàng Điện...
Trương Hằng như cười như không, đôi mắt đảo qua một chút, xem xét nơi này. mặt không đổi sắc.
Thực vật có thể sinh sống ở mấy ngàn trượng dưới nước này vốn đã bất phàm, huống chi lại là thứ được bồi dưỡng bên trong Tử Hoàng Điện.
- Trương đạo hữu nói đùa rồi. Vào thời điểm bình thường thì đây là cấm địa của Tử Hoàng Điện, không cho phép đi vào. Linh hoa dị thảo nơi này là do cha ta rãnh rỗi mà bồi dưỡng ra cùng không phải thiên tài địa bảo hiếm thấy. Trương đạo hữu ngài thấy chưởng mắt cũng không có gì là lạ.
Mặt Tử Hoàng Điện hơi đỏ lên, giải thích.
Vẻ mặt Trương Hằng lộ sự cổ quái. Mấy thứ thiên tài địa bảo này. tùy tiện một hai thứ đưa lên phường thì của Chu Vương Triều chỉ sợ sẽ khiếp cả đám tu sĩ đỉnh cấp tranh nhau vỡ đầu.
Đương nhiên đối với nhân vật cấp phủ chủ mà nói thì những thứ linh hoa dị thảo này cũng không có tính hấp dẫn trí mạng.
-ừ.
Trương Hằng nói khẽ. tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ kho báu ở ngay trong lâm viên này sao?
Hắn cũng không vội dùng thần thức thăm dò. không nhanh không chậm đi về phía trước.
Khi Thần Linh Nhãn tu luyện tới cảnh giới thứ ba, Linh Tâm Thông Minh đỉnh phong thì cảm quan của Trương Hằng ngày càng mẫn tuệ sâu sắc. dù nói là sinh ra giác quan thứ sáu cũng không đủ.
- Ha ha. kho báu là ở trong lâm viên này. nhưng người bình thường rất khó tìm thấy.
Tử Lượng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía hắn.
Có lẽ bị khí chất bình thản của Trương Hằng lây nhiễm, trong thời khắc nguy cấp vạn phần này của Tử Hoàng Điện, Tử Lượng vẫn có thời gian giải thích cho Trương Hằng.
-Ngươi dẫn đường đi. chẳng lẽ lại để khách như Trương mỗ vào trước sao?
Thần sắc Trương Hằng bình tĩnh, ánh mắt nhìn về một ngọn núi cách đó không xa.
- Quả nhiên là không gạt nổi ngài...
Tử Lượng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cùng tả hộ pháp cung nghênh Trương Hằng vào trong ngọn núi nhìn như bình thường nhưng lại hòa hợp với bốn bề kia.
Ánh mắt Trương Hằng chăm chú nhìn ngọn núi này. đôi mắt hiện lên chút kinh ngạc, khẽ a một tiếng.
- Trương đạo hữu. ngài làm sao vậy?
Tử Lượng khó hiểu hỏi. thầm nghĩ trên thế gian này có thứ gì có thể khiến Trương Hằng thất thố như vậy?
Tả hộ pháp đứng một bên. im lặng không nói. trên mặt lại lộ chút vẻ suy tư.
Trương Hằng trầm ngâm nói:
- Đại công tử. không biết phụ thân Tử Hoàng của ngươi có phải là tu luyện ra một loại thần thông trong truyền thuyết. Lĩnh vực không gian hay không?
- Lĩnh vực không gian?
Tử Lượng lắc đầu:
- Chưa từng nghe phụ thân nói tới bao giờ. Nhưng ta nghĩ hắn hẳn là không tu luyện ra thần thông này. Nếu nắm giữ linh vực không gian, Hoàng Phủ Lân e là đã sớm bị đánh bại. giải quyết dễ dàng nguy cơ lần này rồi.
Lĩnh vực không gian là một thần thông cao minh. Nghe nói chỉ có một số rất ít kỳ tài có một không hai linh hồn đạt tới cảnh giới Độ kiếp kỳ mới có thể lĩnh ngộ ra. Nhân vật như vậy nhìn toàn bộ Chu Vương Triều cũng không có mấy người.
Ầm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.